Câu nói ấy vang lên, khiến bước chân Lý Tại Quân loạng choạng, suýt thì ngã nhào xukống đất. Khuôn mặt cô lúc đó lúc trắng, vội vàng nhìn về phía cô chú mình, nháy mắt ra hiệu với Thẩm Mộc.
đây không cchỉ có mình bọn họ, còn có cả người lớn nữa đấy! Lý Tại Quân cuống lên, sợ “mối tình vụng trộm” của mình bị vạch trần trước mặat người lớn. Cô đã ra hiệu thế rồi nhưng Thẩm Mộc vẫn như thể không nghe thấy. Anh cong môi, đi thẳng về phía cô.
Mọi người xung quanh nhìn thấy là lập tức hiểu ra, ngạc nhiên hét ầm lên.
Đương nhiên ông bà Lục cũng nhìn thấy chứ. Lý Tại Quân chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào. Mặt cô đỏ rực, chỉ muốn quay người chạy đi, nhưng lại bị mọi người xung quanh chặn lại. Cô bỗng trở thành tiêu điểm chú ý. Thấy cô nhóc ấy không trốn đi đầu được nữa, đôi mắt của Thẩm Mộc sâu hơn vài phần. Bà Lục giật thót mình, vội vàng nhìn về phía chồng mình.
Ông Lục cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng khác với bà Lục, lúc nhìn về phía Thẩm Mộc, ông nghiêm túc quan sát anh thật kỹ.
Lúc này, Thẩm Mộc nghiêm chỉnh nhìn Lý Tại Quân, gằn từng chữ một: “Em là một cô gái tốt, anh tin rằng em sẽ có được hạnh phúc của mình.” Nghe vậy, nỗi lòng thấp thỏm lo âu của Lý Tại Quận mới dịu đi.
May mà gã này không nói toẹt ra điều gì.
Nhưng trong lòng cô vẫn sinh ra một cảm giác kỳ lạ. Hai má cô ửng đỏ, nhìn anh rồi vô thức hỏi một câu: “Sao anh biết em sẽ hạnh phúc?” Ông bà Lục đều ngạc nhiên nhìn bọn họ, nhất là bà Lục.
Thẩm Mộc và Tiểu Tại Quân?
Vụ gì thế này?! Cô vừa dứt lời, Tổng Giám đốc Thẩm nở nụ cười.
Khuôn mặt anh luôn phong lưu đa tình, nhưng lúc này, nụ cười của anh sạch sẽ thuần túy, không mang theo chút gì gọi là cười đùa.
“Bởi vì quãng đời còn lại của em đều sẽ có anh.”