Đến bước cuối cùng, cha xử bảo chú rể hôn cô dâu. Xoắn xuýt là vì cậu sợ những đứa con trai khác trong trường sẽ theo đuổi cô, khó nhịn là vì lúc trước cô đã đồng ý với cậu... Đó là bạn gái của cậu, cậu rất muốn ôm cô một cái.
Nhưng mọi chuyện không dễ như cậu tưởng. Cậu nhảy lên, lúc sắp bắt được bó hoa thì bất chợt... Một cánh tay hiện lên trước mắt, giành mất hoa của cậu. Tâm tư của cậu chàng rõ như ban ngày, muốn cướp hoa để tặng cho cô bạn gái yêu dấu của mình. Được ra khỏi bộ đội là Tang Niên vội vàng chạy về đây, nhưng không được gặp Kim Châu trong khu trực thuộc ở Khả Khả Tây Lý.
May mà cậu vẫn được gặp cô trong đám cưới. Lục Kiêu đứng dậy, vén 2khăn trùm đầu của cô lên, cúi người khẽ nâng gương mặt cô, chậm rãi áp sát vào và hôn lên môi cô, vẻ mặt vô cùng thâm tình7.
Giây phút ấy, mọi người reo hò vỗ tay. Yêu có rất nhiều kiểu, chỉ có kiên định là dịu dàng nhất. Kể từ k7hi bọn họ gặp nhau, tất cả đều đã thay đổi. Khi ấy, có lẽ cô không mong chờ gì về tương lai, chỉ nghĩ cho hiện tại, nhưng 2anh thì khác. Một khi đã yêu, đã xác định là cô, vậy thì sẽ là chuyện cả đời. Trong quãng đời còn lại, bất kể phải trải qu0a sóng to gió lớn hay được thảnh thơi ngắm nhìn trời trăng mây gió, anh cũng sẽ kiên định ở bên cô. Không biết bắt đầu từ khi nào, giữa bọn họ không còn là cô không thể rời bỏ anh được nữa, mà là anh không thể không có cô.
Nghi lễ kết thúc, Ôn Huyền ném hoa. Rất nhiều người kích động chuẩn bị giành hoa, trong đó bao gồm Tang Niên. Tang Niên: “II!”
Cậu chỉ cảm thấy miếng mỡ đang treo trước miệng bay đi mất. Tất cả mọi người hò reo ầm ĩ, muốn nhìn xem anh sẽ tặng bó hoa ấy cho ai.
Trong đám đông, khuôn mặt của Lý Tại Quân đỏ bừng lên. Dù sao ở đây đông người như thế, còn có cả người lớn, bọn họ không tiện trò chuyện riêng. Trong quá trình tổ chức hôn lễ, thỉnh thoảng Tang Niên lại nhìn sang chiếc ghế dài bên kia.
Cậu nhìn thấy góc nghiêng xinh đẹp của người thiếu nữ, thấy cô ấy ngày một động lòng người, khiến trái tim cậu vừa xoắn xuýt vừa khó nhịn. Vốn cô cũng muốn giành hoa, nhưng bây giờ nhìn người đàn ông cao lớn kia tươi cười nhìn cô, sau đó cất bước đi về phía mình, cô chỉ cảm thấy mình sắp nghẹt thở.
Không, không phải chử...