Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 769: Chương 772



Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, phủ một vầng sáng màu vàng nhạt lên vạn vật. Cha xứ đứng trên bục, Lục Kiêu đứng trên thảm cỏ, nhìn cô gái đkang bước qua tấm thảm hoa hồng.

Vốn dĩ cô đã chói mắt rồi, mặc áo cưới vào lại càng thêm xinh đẹp. Người thân bạn bè đang ngồi trên hai hàng ghế đều nhìn bọn họ, hầu hết trong mắt ai cũng mang theo ý cười và sự chúc phúc.

Chỉ có hai người khác biệt, nhìn cảnh tượng đang diễn ra với vẻ phức tạp.
Trình Đông Nguyên thở ra một hơi, lồng ngực hơi phập phồng. Nỗi đau trong đôi mắt anh dần dần biến mất, cuối cùng trở nên trong suốt. Làm sao để nói ra rằng, anh vẫn luôn bảo vệ cô, để cô không bị giới showbiz nhiễm bẩn, yên lặng chờ đợi cô, yêu thương cô.

Nhưng đến cuối cùng, anh chỉ có thể như lúc này, nhìn cô mặc chiếc váy cưới lộng lẫy, tiến vào lễ đường với một người đàn ông khác.
Giọng nói của cha xứ chậm rãi vang lên trong địa điểm tổ chức đám cưới.

Sau khi cha xứ dứt lời, gió như ngừng thổi.
Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình. Có lẽ số mệnh của anh chính là bảo vệ cô một chặng đường, làm một người anh trai của cô, chỉ thể mà thôi.

Một số người có duyên không phận, không thể miễn cưỡng được.
Anh có hối hận không?

Nói thật, ngoài sự hụt hẫng, lạc lõng, đau lòng ra thì anh không hối hận.
Cuối cùng, ông ấy vẽ hình cây thánh giá trước ngực, nói một cách thành kính và trang nghiêm: “Amen, Thượng Đế sẽ luôn phù hộ các con.” Nghi lễ kết thúc, chú rể đeo nhẫn cho cô dâu. Lần này, mọi người đồng loạt đứng lên vỗ tay. Lục Kiêu mặc bộ vest đen, quỳ một gối xuống đất, lấy chiếc hộp lông thiên nga màu đen ra.

Anh mở nó ra, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh dưới ánh mặt trời, làm chói mắt người ta.
Khóe môi cô cong lên, nói ra đáp án của mình. “Con đồng ý.”

Cha xứ hiền hòa nhìn bọn họ, bảo bọn họ nắm tay nhau, sau đó đặt tay mình lên tay bọn họ, nhắm mắt lại cầu nguyện.
Cô bước từng bước về phíca anh để tiến hành nghi lễ, đôi mắt anh lại ươn ướt.

Đội trưởng Lục từng cầm súng giết kẻ xấu, lạnh lùng cứng cỏi. Nhưng hiện giờ, akhi nhìn người con gái mà mình yêu thương xuất hiện trước mặt, đáy lòng anh mềm mại như một đầm nước.
Tất cả mọi người đều đang nhìn bọn họ.

Lục Kiêu nhìn Ôn Huyền. Từ đầu tới cuối, đôi mắt anh chỉ luôn hướng về cô.
Câu trả lời cũng không có gì phải đắn đo cả.

“Con đồng ý.”