Đôi mắt cô cay xè, chua xót, tkhậm chí luống cuống không biết phải làm gì.
Đến khi nhìn về phía Lục Kiêu, cô thấy người đàn ông luôn kiệm lời ít nói ấy dịu dàng nhcìn cô, trong mắt chứa đựng ý cười. Ngay tức khắc, nước mắt cô rơi xuống. Cô xoay người, rúc vào lòng anh, bật khóc như một đứa trẻ. Lúc trướac cô còn cảm thấy kinh ngạc trước sự “trùng hợp” này. Nhưng hiện tại, cô có ngốc đến mấy thì cũng sợc hiểu ra rằng không phải cô đang dự đám cưới của người khác, mà là đám cưới của chính mình. Tất cả mọi người đều tới đây. Người thân của cô, bố mẹ Lục Kiêu, Thẩm Mộc, Tiểu Tại Quân, còn cả tập thể đội viên khu bỏ hoang ở Khả Khả Tây Lý, ông cụ Lý, Kim Châu và mế. Ngay cả con trai Lục Bình An của cô cũng tới, sung sướng vẫy đuôi nhảy lên nhảy xuống, còn đầy đủ hơn cả lúc ở Bắc Kinh. Cô thật sự không còn tiếc nuối gì nữa. Ôn Huyền chỉ không ngờ là Lục Kiêu lại sắp xếp một niềm vui bất ngờ lớn như thế cho cô, vậy mà cô còn không hay biết gì cả. Cô vừa ngạc nhiên lại vừa cảm động. Mới một giây trước còn hâm mộ đám cưới của người khác, đến giây tiếp theo lại biết được mình là nữ chính trong hôn lễ này. “Mę.”
Cô khẽ gọi một tiếng, giọng nói khàn khàn, còn mang theo sự ỷ lại.
Bà Lục nhẹ nhàng ôm cô, vuốt tóc cô, đôi mắt cũng hơi ửng đỏ, chứa đầy tình yêu thương. “Ngoan, hôm nay là ngày lành tháng tốt, con đừng khóc chứ! Mắt sưng húp lên là xấu lắm đó.” Sau khi hai mẹ con buông nhau ra, bà Lục lau nước mắt cho cô. Khuôn mặt hiền từ của bà hiện lên vẻ đau lòng, giọng nói cũng hơi nghẹn ngào:
“Ông cha ta thường nói, vạn sự khởi đầu nan. Lần đầu tiên không thành công thì chứng tỏ là chưa đến lúc. Hôm nay tất cả thuận lợi, các con đều là những đứa trẻ tốt, Thượng đế sẽ luôn chúc phúc và phù hộ cho các con.”
Nhất định sẽ như thế.
Trên quãng đường đi tới ngày hôm nay, bọn họ đã trải qua quá nhiều trắc trở, dù là trước hay sau khi gặp nhau.
Hôn lễ chuẩn bị bắt đầu. Bạn bè người thân có mặt đầy đủ. Bởi vì lần trước có tiếc nuối, vậy nên lần thứ hai mọi người càng hết lòng hơn, ai cũng chân thành chúc phúc Ôn Huyền và Lục Kiêu.
Tiếp đó, mọi người ngồi vào chỗ.