Kim Châu cúi đầu, lông mi cụp xuống, nhỏ giọkng ôn hòa nói: “Em rất khỏe, anh thì sao?”
Cô chậm rãi ngước mắt nhìn cậu. Tang Niên không nói gì nữa, chỉ khẽ amím môi. Cậu thiếu niên nhìn cô, đôi mắt dần trở nên sâu lắng. Trong đôi mắt ấy chứa đựng quá nhiều nỗi nhớ và tình cảm da diết dành cho cô. Có thể là bởi vì tuổi trẻ nóng vội, cậu không biết che giấu tình cảm của mình.
Ảnh mắt nóng bỏng của cậu khiển Kim Châu ngượng ngùng nhìn sang nơi khác. Đúng lúc này, cô thấy cậu vươn một cánh tay ra.
Cậu xòe tay ra, một món quà nhỏ được bọc tỉ mỉ. “Cấp trên phát nhiều tiền cho các anh như thế cơ à? Sao anh lại tiêu tiên bừa bãi như thế?”
Kim Châu lườm cậu một cái.
Tang Niên ngượng ngùng sờ gáy, miệng thì dứt khoát: “Không sao... Cũng không đáng bao nhiêu tiền.” Chỉ tiêu mất một tháng trợ cấp của cậu thôi. Tang Niên nhìn cô, khóe môi cong lên: “Anh rcất khỏe, chỉ...”
“Hử? Chỉ cái gì?”
Kim Châu nhìn cậu, hỏi với vẻ khó hiểu. Tình cảm của bọn họ đơn thuần, tươi đẹp, và ngây ngô.
Tang Niên nhét món quà vào tay Kim Châu. Kim Chầu nhìn cậu, trong đôi mắt sáng ngời hiện lên ý cười.
Cô mở quà ra, bên trong là một chiếc khăn bằng lụa. Cô đã quen với những thứ này rồi, nhìn qua cũng biết nó được làm từ chất liệu tốt nhất. Cậu chỉ đơn giản là muốn tặng cô, bởi vì có cô nên cậu mới có động lực phấn đấu.
Cậu muốn trở nên xuất sắc hơn, để một ngày nào đó có thể sống vai bên cô, hoặc là chạy nhanh hơn cô, mang lại một tương lai tốt đẹp cho cô.
Kim Châu không biết nói thêm gì nữa. Đúng là cô rất thích thứ này, nhưng cũng tiếc tiền lắm chứ. Vừa nói, cô vừa định rút tay về, nhưng lại phát hiện ra cậu cầm rất chặt, không thể rút ra được.
Nhận thấy điều đó, cô lập tức đỏ mặt.
“Buông, buông tay em ra... Có người nhìn thấy kìa.”
Dứt lời, cô bối rối rút phắt tay về.
Lòng bàn tay trống rỗng, dường như cả trái tim cũng trống rỗng theo. Cậu nhìn cô không chớp mắt, hít sâu một hơi rồi nói: “Kim Châu, lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, đi dạo quanh hồ đi.”
Vì sao lại tới đó ấy hả? Còn cần nói nữa sao!