Cuối cùng, Kim Châu lên tiếng trước: “Anh sống ở đó thế nào? Có mệt lắm không?” Tang Niên cười một tiếng: “Không mệt.” <2br>
Cậu là thanh niên sức dài vai rộng, sao có thể tùy tiện kêu mệt được. Cậu cũng biết, trên đường đời, mệt mỏi về thể xác là nhẹ 7nhõm nhất rồi.
Trong lòng cậu có mục tiêu phấn đấu, chuyện gì cậu cũng có thể vượt qua được. Cậu sẽ thực hiện lời hứa ấy, cô cũng đã nói là sẽ cố gắng học tập, yên tâm chờ cậu.
Kim Châu chậm rãi ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt dịu dàng nhưng không kém phần kiên định.
Cô nói: “A Niên, anh là một người tốt, có lòng cầu tiến, chuyện em đã quyết thì sẽ không thay đổi. Em sẽ chờ đến ngày anh trở về tìm em.” Nói đến đây, môi cô mấp máy, chậm rãi nói: “Em cũng hy vọng anh đừng quên ước nguyện ban đầu, sẽ luôn nhớ đến em...” Yết hầu Tang Niên dịch chuyển. Đôi mắt cậu sâu xa và nóng rực, đôi môi khẽ mở, hỏi ra điều mà mình muốn hỏi nhất:
“Em vẫn chưa quên đúng không? Những lời mà anh nói với em trước khi đi... em vẫn nhớ chứ?”
Trước khi đi, cậu tỏ tình với cô, hứa hẹn về quãng đời còn lại. Bây giờ bọn họ vẫn còn nhỏ, trong tương lai có quá nhiều điều ngoài ý muốn có thể xảy ra. Nhưng cô hy vọng là bọn họ đều không quên ước nguyện ban đầu, hiểu rõ mình muốn điều gì.
Nhận được câu trả lời khẳng định của cô, Tang Niên trực tiếp kéo cô vào lòng.
Cậu cúi đầu ôm chặt cô, như có một dòng nước ấm lan ra khắp người, khiến nỗi bất an trong cậu dần tan biến.
“Đương nhiên rồi. Tất cả những gì anh làm đều là để cho em một tương lai tươi sáng.”
Cậu thiếu niên kiên định nói.