Gặp nhau khó như thế.
Hai con người nhờ đám cưới mà được gặp1 nhau, đến cuối cùng cũng phải chia xa sau khi đám cưới kết thúc. Cuối cùng, Kim Châu bất cẩn trẹo chân. Tang Niên vội vàng kéo cô, nhưng bởi vì địa hình nê7n cả hai người đều ngã nhào xuống.
Tang Niên ôm cô, lăn từ trên gò đất xuống. Từ đầu đến cuối, cậu luôn ôm chặt lấy cô, bảo v2ệ cô, sợ cô bị đụng vào đầu.
Gò đất không quá cao, mà cũng không quá thấp, lăn vài vòng là xuống dưới đáy. Hai người thở hổn 0hển. Nhất là Kim Châu, cô vẫn chưa hết sợ hãi. Lúc nhận ra Tang Niên vẫn luôn bảo vệ mình chặt chẽ, cô lo lắng hỏi: “Anh, anh không sao chứ...”
Cô cuống quýt đứng lên, muốn xem cậu thế nào.
Mặc dù bị va đập, nhưng dù sao cậu cũng to xác như thế, hằng ngày còn bị huấn luyện nghiêm khắc trong bộ đội, ngã như thế này có là gì. Cô còn đang ngồi trên thảm cỏ, bây giờ cứ thế ngả người tới xem cậu. Làn da cô trắng ngần, cặp lông mi che đi ánh sáng, cùng với ánh mắt của cậu.
“Để em xem có nặng lắm không...”
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mở ra, định vươn tay sờ cằm cậu. Nhưng cô vừa giơ tay ra thì lại đột nhiên nhìn thấy yết hầu cậu trượt một cái. Giây tiếp theo, cậu nhóc trẻ tuổi nóng vội nào đó không nhịn được nữa, ôm eo cô kéo về phía mình, cúi đầu hôn cô ngấu nghiến.
Hành động ấy của cậu khiến Kim Châu giật nảy mình. Cô đẩy mấy lần mà không thành công, dần dần cũng không phản kháng nữa. Cuối cùng, cơ thể nhỏ nhắn của cô bị đẩy xuống, thân hình rắn chắc của cậu đè cô lên bãi cỏ.
Gió nhẹ phất phơ, đóa hoa nở rộ trên bãi cỏ rung rinh theo gió.
Cho dù có lưu luyến đến mấy thì đến cuối cùng hai người vẫn phải nói lời từ biệt. Tang Niên chỉ được nghỉ hai ngày, mai cậu phải đi rồi.
Buổi chiều trước khi đi, hai người tới một nơi gần khu trực thuộc, cùng nhau ngắm mặt trời lặn.
Kim Châu hỏi cậu ở trong bộ đội có gian khổ lắm không. Tang Niên không kể tới những gì vất vả khó khăn, chỉ kể những chuyện tốt. Cuối cùng, Kim Châu nhắc tới một chuyện: