Chợt nhận ra điều gì đó, cô ngạc nhiên nhìn cậuk. Sau khi tổ chức đám cưới mỹ mãn, Lục Kiêu và Ôn Huyền tiếp tục hành trình của bọn họ. Lục Kiêu định đưa cô đi một vài nơi nữa, sau đó tới căn nhà gỗ nhỏ sống một khoảng thời gian, đợi đến hai tháng cuối sắp sinh thì về Bắc Kinh.
Đám cưới kết thúc, Thẩm Mộc và Lý Tại Quân cũng trở lại Bắc Kinh. Không biết Thẩm Mộc nói gì với bố Lục Kiêu mà ông không hỏi gì Lý Tại Quần nữa, cũng coi như ngầm đồng ý. Rất hạnh phúc, anh nghĩ.
Cho dù trước kia từng mong chờ thể nào thì anh vẫn thực lòng mong rằng cô sẽ hạnh phúc. Đôi mắt của Tang Niên lại chứa đựng thâm ý nào đó.
Đoàn tàu màu xanh chạy qua đường ray trên thảo nguyên, phát ra những tiếng xình xịch. Còn tình cảm thì sao?
Anh không muốn đời sống tình cảm của mình chỉ là miễn cưỡng, tạm bợ. Dù sao đây cũng là chuyện của thanh niên, chỉ cần nghiêm túc nói ra thì cũng không có vấn đề gì cả.
Bà Lục thì ngược lại, suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, sợ đứa cháu mình nuôi lớn bị bắt nạt, chịu thiệt. Thời gian trôi đi, cuộc sống của từng người vẫn đang diễn ra, như một guồng quay lớn trên trục thời gian.
Có thể chuyện tốt hoặc chuyện không tốt sẽ xảy đến, nhưng bất kể là chuyện gì thì nó cũng được quyết định bởi tâm thải của mỗi người. Trong đám cưới, Trình Đông Nguyên nhìn cô gái mà mình thích và âm thầm làm bạn nhiều năm, thấy cô từ một người non nớt cố chấp trở nên hạnh phúc ngọt ngào như bây giờ, đón nhận lời chúc phúc của Thượng Đế và người thân, trong vô vàn bông hoa tươi thắm. Thế nhưng, anh lại cảm thấy mất phương hướng.
Đúng thế, anh cũng mất phương hướng chứ. Trong sự nghiệp, anh biết mình muốn điều gì, cũng luôn phấn đấu vì nó. Trước đó không lâu, cô gái lén đến đây tiễn cậu, còn chuẩn bị rất nhiều thức ăn cho cậu. Có thịt bò, thịt dê khô, bánh bao vị sữa, bánh Tsampa, cả một túi căng phồng. Lúc chia tay, hai người ôm nhau thật chặt, không để ý tới dòng người tấp nập trong nhà ga. Đó là lần đầu tiên Tang Niên cảm thấy không nỡ rời khỏi mảnh đất này. Bởi vì nơi đây có cô.
Nhưng cô cũng sắp về trường rồi. Tang Niên nghĩ, còn hơn hai tháng nữa, có hy vọng rồi thì cũng không hẳn là quá lâu. Bọn họ cưu mang lẫn nhau, nhưng cũng chỉ có thể như thế mà thôi.
Anh đã ba mươi mấy tuổi rồi, cũng nên có cuộc sống của riêng mình. Trong mắt Tang Niên hiện lên gợn sóng, khóe môi cong lên, giơ tay vuốt tóc cô: “Chuyện này có gì đâu. Ai chẳng biết tập quân sự diễn rac vào tháng chín sau khi khai giảng.”
Nghe vậy, Kim Châu “ô” một tiếng, không nói thêm gì nữa. Chẳng qua đôi mắt sáng ngời của cô tối đi maột chút, có vẻ hơi ỉu xìu.