Ai ngờ được anh lại không muốn rời khỏi đây sớm như thế. Có lẽ, trong lòng anh còn có mục đích khác.
Anh muốn quan sát xem rốt cuộc mình thua ở đâu. Vì sao Ôn Huyền lại say đắm và sùng bái người đàn ông này như thế. Hâm mộ thật đấy. Xét theo một khía cạnh nào đó thì anh thực sự rất ghen tị.
Nhưng cũng chỉ đơn thuần là hâm mộ và ghen tị mà thôi. Bởi vì gia đình anh, sự giáo dục của anh, phẩm cách của anh không cho phép anh làm chuyện gì đi quá giới hạn. Gần tháng bcảy, mặc dù nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch nhiều, tia tử ngoại rất mạnh, nhưng phong cảnh cũng cực kỳ đẹp.
Trong khoảnag thời gian đi cùng nhau, Trình Đông Nguyên ngồi ké xe của Lục Kiêu. Nước mưa xối vào làm mờ kính xe, cần gạt nước xoay liên tục. Ôn Huyền ôm bình giữ nhiệt màu đen ngồi trên ghế phụ, ngó nhìn ra ngoài cửa xe, vừa xoa bụng vừa kêu đói.
Dù sao bây giờ cô cũng ăn cho ba người cơ mà, không thể lơ là được. Anh chỉ có thể thỏa hiệp, buông tay và chúc phúc.
Bọn họ cùng nhau đi hai, ba ngày, cuối cùng định thả Trình Đông Nguyên ở Lhasa. Vốn là anh đưa cô đi du lịch giải tỏa, không vội vàng gì cả, vậy nên về phương diện ăn uống, Lục Kiêu luôn thỏa mãn ý muốn của cô. Trên đường đi mà không gặp được quán cơm nào, anh cũng sẽ dùng nồi niêu Xoong chảo, rau củ quả và thịt tươi ở sau cốp xe làm các món ngon cho cô.
Anh đưa ô cho Ôn Huyền. Trình Đông Nguyên cùng xuống xe với cô, hai người vào gọi món trước.
Lục Kiêu đi tìm nơi đỗ xe.