Nhìn cảnh tượng ấy, cảm xúc trong mắt Trình Đông Nguyên trở nên phức 2tạp.
Rất dễ hiểu, ông cụ ấy sợ mình làm bẩn xe của Lục Kiêu. Nhưng anh chưa bao giờ dạy Ôn Huyền cách quan tâm người khác, cho dù đó là một ông lão thu gom đồng nát.
Đặt tay lên ngực ngẫm lại thì chính anh cũng chưa từng làm như thế. Nếu gặp chuyện như vậy, có lẽ anh sẽ phớt lờ, vẫn ngồi trên tầng hai ăn lẩu như bây giờ.
Đây không phải là sự áp đặt về mặt đạo đức, chỉ đơn giản là anh biết, Lục Kiêu làm tốt hơn mình. Đúng thế..
Qua một chuyện nhỏ nhặt ấy, đủ để nhìn ra được Lục Kiêu là người như thế nào.
Trình Đông Nguyên dạy Ôn Huyền tồn tại trong giới giải trí, dạy cô xây dựng hình tượng, dạy cô cách trở nên mạnh mẽ hơn, dạy cô đối phó với kẻ địch của mình. Ôn Huyền nhìn cảnh ấy, đôi mắt cũng lóe lên.
Cô thấy Lục Kiêu lấy điện thoại ra ấn. Cô còn đang tò mò thì ngay sau đó, âm báo điện thoại của cô vang lên.
Ôn Huyền cầm lên xem, là tin nhắn WeChat của anh.
Lục Kiêu: [Bọn em ăn trước đi, đừng để đói bụng, nhớ ăn nhiều vào. Lát nữa anh lên] Ôn Huyền biết rồi nhưng vẫn cố tình gửi tin nhắn hỏi: [Anh đi đâu rồi? Đang làm gì đấy?] Lục Kiêu: [Anh đang hỏi một ông cụ xem nơi này có chỗ nào đẹp để dẫn em đi.]
Ôn Huyền không nhịn được bật cười.
Cô không vạch trần anh, chỉ đặt điện thoại xuống, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.