Sau khi đứng lên, gã trợn mắt lên: “Mau đưa kchiếc ví cho tao.” Trình Đông Nguyên hít sâu một hơi, cố gắng để hơi thở của mình ổn định lại. Nghĩ tới thứ đồ trong đó, anh lần lượt liệt kê: “Cô có thể nhìn thấy thẻ căn cước của tôi, tôi sống ở Thượng Hải. Trong đó còn có ba tấm thẻ ngân hàng, mười mấy tờ tiền một trăm tệ”
Thực ra còn có một bức ảnh nữa. Nơi này có nhiều du khách, một số thành phần móc túi sẽ để mắt tới bọn họ, đồng thời không chỉ gây án một mình.
Vì chống lại tệ nạn này, cảnh sát cũng thường xuyên ẩn núp ở đây. Cô gái nhìn thấy bức ảnh chụp chung trong ví, đôi mắt lóe lên.
Đó là một bức ảnh với chiều rộng khoảng bảy phân, trên đó có anh và một cô gái khác. Cô gái kia rất đẹp, hơn nữa trông rất quen, đến mức ai cũng biết.
Sau khi xác định thẻ căn cước ấy là của Trình Đông Nguyên, cô không kéo dài nữa, trả ví lại cho anh. “Tôi biết trong đó có gì.” Trình Đông Nguyên không giận, khẳng định nói.
Cô gái nhìn anh, vừa mở VÍ ra vừa thản nhiên nói: “Vậy anh nói tôi nghe xem.” Nhưng khi tay anh sắp chạm vào ví, cô gái kia bỗng rút tay về, nắm chặt trong tay mình.
Cô thản nhiên nhìn anh: “Vậy sao? Anh nói là của anh thì nó là của anh à?” Vừa nói, anh vừa vươn tay ra định nhận lấy ví của mình.
Trong đó chứa những thứ đồ quan trọng của anh. Anh biết là cô gái này vừa giúp mình lấy lại ví tiền và điện thoại. Gã đeo kính nhận ra cảnh sát mặc thường phục đang đi về phía này, sắc mặt của gã càng thêm hung tợn. Gã nhỏ giọng mắng “đen như chó”, sau đó thò tay vào túi áo trong, móc ra một chiếc điện thoại ném xuống đất rồi co cẳng chạy mất.
Lúc đuổi tới nơi, Trình Đông Nguyên nhìn thấy cảnh này. Mặc dù tức điên lên, nhưng anh vẫn phải nhặt điện thoại của mình lên trước. Chết tiệt, không coi ai ra gì cả!
Anh nhặt điện thoại lên, ngẩng đầu thì trông thấy một cô gái đứng cách mình mấy bước, không khỏi hơi sửng sốt. Cô mặc bộ quần áo màu đen, khóa áo kéo đến tận cổ, che đi cái cảm của mình. Trình Đông Nguyên nhận lấy, mở ra xem thử. Anh liếc nhìn bức ảnh, tâm trạng sốt ruột dẫn lắng lại.