Vừa nhìn thấy thứ đó, đôi mắt anh hơi dao động. Đó là huy hiệu ckủa một trường đại học nhân văn nào đó ở Bắc Kinh, Có thể là bởi vì hôm nay bị trộm đồ, anh cứ mơ thấy những kẻ xấu ấy, đồng thời cũng mơ thấy cô gái đã giúp đỡ mình.
Cô ấy đeo khẩu trang nên anh không thấy rõ mặt. Một đêm không được yên giấc.
Hôm sau, Trình Đông Nguyên để trán ngồi dậy. Đầu anh đau như búa bổ. Đáy lòng anh trở nên ấm áp.
Nhưng mọi chuyện chỉ giới hạn ở đây mà thôi. Giữa bọn họ, như thể là đủ rồi, như anh trai và em gái thực sự. Homestay hợp tác với rất nhiều cửa hàng và đoàn du lịch. Trước khi đi, Trình Đông Nguyên đặt hành trình theo một đoàn du lịch, sau đó đeo ba lô ra ngoài.
Đi khoảng mười lăm phút, anh lên một chiếc xe du lịch của công ty du lịch. Nên rời khỏi nơi này thì hơn.
Trình Đông Nguyên không hỏi Ôn Huyền và Lục Kiêu đi đầu nữa. Bọn họ đi đâu cũng không liên quan đến anh. Ai cũng có con đường của riêng mình. Cô còn là sinh viên? Trông thì có vẻ như độ tuổi cũng tầm đó, nhưng lại khiếnc người ta có cảm giác không giống sinh viên cho lắm, mà giống người đã bước chân vào xã hội lâu năm rồi. Nếu không, làm sao một cô gái abình thường lại đứng ra giúp anh trong chuyện này?
Người bình thường gặp phải thì đã né xa rồi ấy chứ. Sau khi trải qua chuyện này, anh chẳng còn tâm trạng đầu mà ở lại đây nữa, định tìm một nơi để tá túc một đêm, hôm sau sẽ rời khỏi đây. Có thể là bởi vì tách ra đi một mình quá đột ngột nên anh ngủ không ngon chút nào.
Bên ngoài đang mưa râm ran. Sau khi kéo rèm cửa ra, anh không nhịn được thở dài một hơi. Trên đó viết điểm đến cuối cùng là Daocheng Yading.
Chuyển xe này còn đi qua ba nơi nữa, nhưng anh chỉ muốn tới nơi này.