Chiếc xe đi được một đoạn là lại dừng lại, thoắt c2ái đã qua bốn tiếng. Cuối cùng, xe dừng lại trước một trạm phục vụ, có thể xuống dưới đi vệ sinh. Nghe thấy tiếng động, Trình Đông 7Nguyên từ từ tỉnh lại.
Nhưng mở mắt ra thì đúng lúc ánh nắng chiếu tới. Anh vô thức giơ tay ra che, quay mặt sang bên kia. 7Đúng lúc này, anh nhìn thấy người ngồi bên cạnh. Cô đội chiếc mũ bucket, có thể là bởi vì nắng quá gắt, cô còn quấn một chi2ếc khăn trắng, che đi nửa khuôn mặt.
Lúc này cô cũng tỉnh lại, đứng dậy đi xuống xe, không hề chú ý tới anh.
Khi nh0ìn sang, Trình Đông Nguyên nhìn thấy sống mũi cao thẳng của cô, cùng với đôi mắt bình tĩnh lạnh nhạt, như mặt hồ không chút gợn sóng. Cô không quá cao, nhưng lại khá gầy, mặc bộ đồ màu đen, mái tóc dài ngang vai.
Đột nhiên, động tác đứng lên của Trình Đông Nguyên khựng lại.
Sao trông cô gái này... quen thế nhỉ? Chắc là vì anh nhìn chằm chủ quá nên cô cũng phát hiện ra.
Cô liếc mắt nhìn sang, Trình Đồng Nguyên cũng không né tránh, chỉ đứng đó gật đầu.
Có thể coi như anh đang chào hỏi vì nhận ra cô. Mang theo sự hoài nghi ấy, anh xuống xe, nhìn ngó xung quanh, nhưng không tìm thấy bóng người quen thuộc kia.
Đến tận khi đi toilet về, anh mới thấy một cái bóng. Cô đang đứng cạnh mấy người đàn ông. Trong số đó có người trẻ tuổi, có người lớn tuổi, đều cười nói với cô.
Nghe bọn họ nói, cô khẽ cong môi, coi như đáp lại, sau đó ngửa đầu uống một chai nước. Trên cổ tay cô có băng đeo bảo vệ cổ tay. Bởi vì uống nước, góc nghiêng của cô lộ hết ra. Đây là lần đầu tiên Trình Đông Nguyên nhìn rõ khuôn mặt cô. Không hẳn là quá đẹp, nhưng lại rất thanh thoát, đường nét tinh xảo, không bôi phấn son gì cả. Nói đúng ra thì sự xuất hiện của Trình Đông Nguyên có vẻ không hợp với nơi này cho lắm.
Mặc dù anh đã hơn ba mươi tuổi, nhưng đa phần sống ở nước ngoài và Thượng Hải, dáng người và khuôn mặt đều được rèn luyện và chăm sóc tỉ mỉ. Vai rộng eo nhỏ, mặc chiếc áo chúng màu cà phê, chẳng khác nào người mẫu.