Sau khi lên xe, nghĩ rằng cô gáki kia sắp quay lại, Trình Đông Nguyên định đi ngủ, như vậy thì anh cũng không cần bắt chuyện lúc cô lên xe.
Một lát sau, xe chuẩn bị xuất pchát, mọi người lần lượt lên xe. Đến cuối cùng, Trình Đông Nguyên vẫn cảm nhận được rằng hơi thở quen thuộc ấy ngồi xuống bên cạnh mình. Anh mở mắt ara nhìn sang bên cạnh, đúng lúc cô đang quay sang thắt dây an toàn. Tầm nhìn của hai người chạm vào nhau. Cô gái kia thản nhiên nhìn một cái rồi tiếp tục hành động của mình, sau đó ngồi xuống ghế Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của cô, Trình Đông Nguyên chỉnh lại tư thế ngồi, nhích vào trong một ít. Chiếc xe lại xuất phát. Anh lại chìm vào giấc ngủ. Chỉ có điều, lần này anh ngủ không ngon, lông mày nhíu chặt, nỗi lòng trĩu nặng, cứ cảm thấy bồn chồn không yên, như thể sẽ xảy ra chuyện gì đó. Anh căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng khi nguy hiểm ập tới, anh vẫn biết bọn họ bị tai nạn.
Lúc này, có nằm mơ anh cũng không ngờ rằng gần một nửa chiếc xe buýt đang lơ lửng trên vách núi, bên dưới là vực sâu không đáy. Bên cạnh chiếc xe là một tảng đá với đường kính khoảng một mét vừa lăn xuống. Đầu xe bị tảng đá đập vào, lõm vào sâu hoắm. Đất đá tuôn xuống từ trên vách núi, ập về phía bọn họ.
Lái xe bị mắc kẹt phần đùi, đang nghĩ cách gọi điện thoại cầu cứu. Trong xe toàn là tiếng kêu ca khóc lóc. Trong cơn mê man, Trình Đông Nguyên nghe thấy giọng của một cô gái đang gọi mình, vỗ vào mặt anh để anh tỉnh lại. Thế nhưng, đầu óc anh trĩu nặng, ngay cả việc thở cũng trở nên khó khăn.
Dường như có thứ gì đó đè lên đùi anh, không thể nhúc nhích gì được.
Anh mơ màng nghĩ, có khi nào mình sẽ không may chết ở đây, hoặc là biến thành người tàn tật không?