Anh muốn mở mắt ra nhìn xem người đó là ai, nhưng đầu óc càng lúc càng nặng nề. Cuối cùng, tất cả đều chìm và2o bóng tối. Đó cũng là một mối nguy với toàn thể nhân viên cứu hộ.
Thế nhưng không còn cách nào khác, bọn họ phải cứu người, nếu không thì không thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo... Bờ môi anh mấp máy, nhưng không nói gì cả.
Làm sao anh có thể nói ra khỏi miệng được? Vợ anh đang mang thai mấy tháng kể từ lúc ra ngoài đến giờ, anh luôn ở bên cạnh cô, bây giờ lại phải rời xa cô, tới hiện trường xảy ra tai nạn. Huống chi, sạt lở đất thường sẽ không chỉ xảy ra một lần là xong, rất có thể sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. Anh đột nhiên sợ hãi, không phải là vì bản thân, mà là sợ Lhasa cũng không an toàn, không yên tâm rời xa cô.
Ôn Huyền nghe xong, không nhịn được bật cười. Cuối cùng, cô nói với anh: “Lục Kiêu, anh đi đi, không sao đâu. Em biết anh muốn nói điều gì. Các đội viên của anh đang chờ anh. Em sẽ ở yên đây chờ anh, không đi đâu hết.” Tay anh đặt lên vai cô.
“Hů?” Trận sạt lở này gây ảnh hưởng không nhỏ. Khi nhận được tin tức, chính phủ lập tức điều động máy bay trực t7hăng tới cấp cứu. Đội phòng cháy chữa cháy và đội cứu hộ cũng lần lượt xuất hiện. Không chỉ có xe của bọn họ, mà rất nhiều xe 7trên con đường này đều gặp tai nạn bất ngờ này. Ôn Huyền và Lục Kiêu đang đi du lịch, biết tin là sắc mặt bọn họ lập tức thay 2đổi. Đội cứu hộ ở Khả Khả Tây Lý còn chủ động xin đi hỗ trợ, huống chi Lục Kiêu còn ở ngay gần đó. Ôn Huyền cũng biết chuyện s0ạt lở. Khi biết tin, trái tim cô run lên.
Không chỉ bởi vì vụ thiên tai nặng nề ấy xảy ra, mà còn là vì trong lòng cô biết, có thể người nào đó sẽ làm gì đó. Với tính cách của anh, anh sẽ không ngó lơ trước vụ tai nạn như thế. Vậy nên, tuy rằng rất lo cho anh, nhưng cô vẫn tôn trọng quyết định của anh. Bọn họ còn đang ở Lhasa. Ôn Huyền dừng chân ở một khách sạn trong vùng. Lục Kiêu đi nghe mấy cuộc điện thoại. Sau khi trở về từ ban công, nhìn thấy Ôn Huyền với cái bụng bầu trong phòng, anh không khỏi trầm mặc. Ôn Huyền rót một chén nước, pha trà đặt ở đó. Lục Kiêu chậm rãi bước về phía cô.
“Ôn Huyền.”