Chỉ có như vậy thì anh mới yên tâm hơn một chút.
Ôn Huyền kchỉ cười không nói gì nữa, để anh yên tâm đi làm việc mới là chuyện quan trọng nhất lúc này. Anh nhúc nhích chân, thấy vẫn động đậy được. Sau đó anh lại nhúc nhích ngón tay, phát hiện ra ngón tay hơi tê.
Bên còn lại...
Anh hơi nhíu mày, nhìn sang bên trái của mình. Cánh tay trái của anh bị bó bột, hai cái nẹp kẹp lấy tay, thế nhưng anh không có cảm giác gì cả. Sau khi Lục Kiêu đi, Ôcn Huyền chú ý vụ sạt lở đất qua ti vi và mạng. Flycam quay lại hiện trường xảy ra tai nạn. Nhưng không biết có phải nhìn nhaầm hay không, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc bị khiêng ra khỏi xe buýt.
Cô chỉ kịp nhìn liếc qua, cáng cứu thương lập tức bị khiêng đi. Người đó hôn mê, trên đầu còn có vết máu, làm cô không nhìn rõ khuôn mặt thế nào, nhưng thực sự là bóng dáng ấy rất quen. Càng nghĩ, cô càng thêm lo âu. Trông người đó cực kỳ giống người mới từ biệt với bọn họ ngày hôm qua - Trình Đông Nguyên! Lúc trước trong khi đang ăn cơm, anh ấy từng nói là muốn tới Tứ Xuyên. Nơi xảy ra tai nạn chính là một trong những con đường bắt buộc phải đi qua nếu muốn tới Tứ Xuyên! Nghĩ tới điều đó, Ôn Huyền vội vàng gọi điện thoại cho anh ấy, nhưng không hề có người bắt máy. Giờ khắc này, cô bắt đầu nhận ra là có chuyện không hay rồi.
Lúc mơ màng tỉnh lại, đầu óc của Trình Đông Nguyên nặng như chì, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi. Anh nhìn thấy rõ ràng, nơi mình đang nằm là trong một căn phòng của bệnh viện. Trong phòng bệnh còn ba người cũng bị thương, nhìn qua kính cửa sổ sẽ thấy y tá và người nhà đi tới đi lui. Xung quanh rất ồn ào, thậm chí còn có tiếng người gào khóc.
Thật là hỗn loạn.
Nhìn thấy cảnh ấy, nỗi lòng anh trở nên nặng nề. Xem ra vụ việc này nghiêm trọng hơn sự tưởng tượng của anh nhiều. Trong lòng anh sinh ra một suy nghĩ không hay, đôi mắt cũng hơi trầm xuống. Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra. Một cô gái trẻ tuổi xuất hiện ở đây. Cô ta mặc áo sơ mi trắng, quần jean bó sát người, dáng người mảnh khảnh, trẻ tuổi xinh đẹp, buộc tóc cao phía sau.
Sau khi vào phòng, trước cái nhìn chăm chú của Trình Đông Nguyên, cô ta mừng rỡ bước tới bên cạnh anh, nở nụ cười ngọt ngào: “Anh tỉnh rồi à? Sao rồi? Có đỡ hơn chút nào không?”
Trình Đông Nguyên nhìn cô ta, cả người hơi cứng ngắc.
Trong lòng anh hiện lên sự nghi hoặc.