Đôi mắt Trình 1Đông Nguyên lóe lên. Nói thể có nghĩa là chính cô ta đã hô hấp nhân tạo cho anh? Anh không hỏi ra cậu ấy.
Lúc ấy q2uá cấp bách, làm thế cũng không có gì đáng trách, anh còn là đàn ông, không cần để ý mấy chuyện vụn vặt. Nhìn cô gái trẻ tuổi xinh7 đẹp ấy, Trình Đông Nguyên nở nụ cười, ôn hòa nói: “Bất kể thế nào thì cũng cảm ơn cô.” Anh im lặng giây lát rồi nói tiếp: “Tôi mu7ốn gửi có một khoản tiền để biểu đạt lòng biết ơn, mong cô hãy nhận lấy.” Nghe anh nói vậy, trong mắt cô gái kia hiện lên sự kinh 2ngạc: “Chuyện này, chuyện này không ổn lắm đâu. Cứu người cũng không phải vì tiền.” Đương nhiên, bản thân cô cũng rất cố gắng.
Sau nhiều năm như thế, cô gái này lại cứu anh một mạng. Trình Đông Nguyên lấy ví tiền của mình0 trên đầu giường tới, lấy ra một tấm thẻ đưa cho cô ta: “Trong đó không có nhiều tiền, chỉ khoảng một trăm ngàn. Tôi biết chuyện như thế này không thể đong đếm bằng tiền được, nhưng đây là tấm lòng của tôi. Cô cầm lấy đi.”
“Tôi...” Cô gái đó trò chuyện với Trình Đông Nguyên một lát. Qua đó, Trình Đông Nguyên biết cô ta là sinh viên năm thứ tư của một trường đại học nhân văn ở Bắc Kinh, cùng bạn tới một thôn xóm ở Tứ Xuyên dạy học tình nguyện, mấy tháng sau mới được rời khỏi đây.
Trình Đông Nguyên không hề nghĩ tới chuyện cô ta tới đây để dạy học tình nguyện, không khỏi nhìn cô ta bằng con mắt khác.
Cuối cùng, lúc rời khỏi phòng bệnh, cô gái đó có vẻ rất lưu luyến, thấy Trình Đông Nguyên có vẻ đuối sức quá rồi mới đành rời đi. Người đàn ông này nhã nhặn lịch thiệp như thế, cho dù bị thương cũng không che được phong độ của anh. Ngay lúc chạy tới bệnh viện và nhìn thấy anh, cô ta đã không kìm được nhìn anh mấy cái. Huống chi bây giờ anh còn hào phóng như thế, người đàn ông chất lượng cao như thế... nhìn qua cũng biết là không tầm thường.