Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 792: Chương 795



“Vi Nhiên, bố của Đồng Đồng thế nào rồi?” Đồng Đồng là học sinh trong thôn mà bọn họ dạy học.

Lần này Hứa Vị Nhiên r1a ngoài mua đồ, một nhóm phụ huynh muốn giúp đỡ hai cô giáo nên đã đi theo. Ai ngờ trên đường trở về lại xảy ra vụ sạt lở đ2ất ngoài ý muốn này.

Nữ sinh đội mũ bucket ngẩng đầu nhìn về phía phòng bệnh, chậm rãi nói: “Tình hình không mấy kh7ả quan. Vụ tai nạn khiến chân trái của anh ấy bị thương nặng, rất có thể sẽ phải cắt bỏ.” Trong đó có một người miễn cưỡng được coi là người quen của cô.

Cô từng gặp anh hai lần, còn giúp anh hai lần.

Nghe vậy, nữ sinh kia sửng sốt. Sau đó, đôi mắt cô ta lóe lên, ấp úng nói: “Chẳng phải trong phòng bệnh đó có một người đàn ông đi cùng các cậu sao? Tớ đi xem anh ấy tỉnh chưa.”
Hứa Vị Nhiên mím môi, Mặc dù biết tâm tư của cô ta, nhưng cô không nói gì thêm, chỉ thản nhiên hỏi một câu: “Vậy anh ấy đã tỉnh chưa?”

Nữ sinh kia vội vàng gật đầu: “Tỉnh rồi. Anh ấy bị thương không nhẹ đầu.”

Hứa Vị Nhiên: “...”
Vấn đề lớn nhất là tám mươi ngàn tệ ấy. Bản thân cô cũng chỉ là một sinh viên nghèo, tới đầy dạy học tình nguyện đầu có lương lậu gì nhiều, kiểm đầu ra tám mươi ngàn tệ.

Cô hít sâu một hơi, bất giác nắm chặt bàn tay.

Trong lúc cả hai đều im lặng, Hứa Vị Nhiên đột nhiên nhìn vào cửa phòng bệnh bên cạnh, sau đó nhìn nữ sinh kia, hỏi: “Cậu vào phòng bệnh ấy làm gì?”
Dáng vẻ úp úp mở mở ấy đã bán đứng cô ta,

Dù sao trong thời điểm này, nói là mình nảy sinh suy nghĩ với người đàn ông ấy thì không ổn cho lắm.

Bố của học sinh mình còn đang nằm trên giường bệnh chờ phẫu thuật kia kìa.
Cô lại nói tiếp: “Bác sĩ 7đưa ra hai phương án. Một là chi trả tám mươi ngàn để phẫu thuật, cố gắng bảo vệ chân của anh ấy. Hai là chờ cắt chân.”
Đó là một vấn đề thực tế. Cuộc sống luôn như thế, khiến người ta phải trải qua những giông tố bão bùng.

“Cái g0ì?”

Nữ sinh kia không ngờ là tình trạng lại nghiêm trọng như thế. Đối với người làm trụ cột gia đình như anh ấy, cắt chân chính là một tai nạn, rất có thể một gia đình sẽ tan vỡ. Những người trong thôn đa phần đều kiếm sống bằng công việc lao động chân tay.
Chính cô đã cứu người đàn ông đó, ngủ thì ngủ thôi, cô vào xem thì đã làm sao?

Nhưng chính vì thế, cô cũng từ bỏ suy nghĩ ấy, không muốn quan tâm người đàn ông kia nữa.