Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 793: Là cô đã hô hấp nhân tạo cho anh? (1)



Chỉ nhìn liếc qua là đôi mắt anh đã chững lại.

Đó chẳng phải là cô gái ngồi chung xe buýt với anh lúc trước, và cũng l1à người đã lấy lại ví tiền giúp anh sao?

Trình Đông Nguyên nhíu mày, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Không ph2ải anh không có ấn tượng gì cả, mặc dù lúc ấy không nhìn thấy người hô hấp nhân tạo cho mình là ai, nhưng trong tiềm thức của7 anh cho rằng đó là cô. “Anh tỉnh rồi à.” Cô nhíu mày nói.

Đôi mắt của Trình Đông Nguyên lóe lên. Quả nhiên, cô biết anh bị thương vào bệnh viện.

Nhưng thấy anh tỉnh lại, hình như cô không mấy vui vẻ thì phải?
“Không sao.”

Giọng nói khàn khàn của một người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu. Không biết có phải là bởi vì cảm thấy giọng nói ấy quen hay không, Hứa Vị Nhiên chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, chạm vào một cặp mắt thâm thúy.

Là anh?
Ấy vậy mà lúc anh tỉnh thì lại là một cô gái khác.

Bọn họ đi cùng nhau à?

Lúc7 này, không biết bác sĩ kia nói gì, sắc mặt cô rất tệ, đôi môi mím chặt.
Trình Đông Nguyên nhìn xuống dưới, thấy cô đ2ang nắm chặt một tờ giấy.

Đã xảy ra chuyện gì rồi? Có phải người quen của cô xảy ra chuyện trong vụ tai nạn không?
Hứa Vị Nhiên nắm chặt giấy thông báo bệnh nguy kịch, chuẩn bị quay đầu đi ra ngoài, ở lại đây cũng chẳng có cách nào cả. Nhưng lúc ngẩng đầu lên, cô bất cẩn đụng vào một người. “Xin, xin lỗi!”

Đập vào mắt Hứa Vị Nhiên là một bộ quần áo bệnh nhân, cô vội vàng đỡ lấy người bị đụng.
Nhớ tới ánh mắt của bạn mình lúc nhắc tới anh, Hứa Vị Nhiên nhíu mày chặt hơn. Cô nói với anh: “Anh không sao là tốt rồi, nhưng nếu không có vấn đề gì lớn thì tôi khuyên anh nên mau chóng rời khỏi đây.”

Cô thừa biết bạn học của mình có ý đồ gì. Không kể đến bức ảnh chụp chung với nữ thần Ôn Huyền trong ví của anh, chỉ riêng cách ăn mặc nói chuyện thôi cũng đủ để biết anh là người như thế nào. Bộ quần áo trên người anh có giá trị không thấp. Người bạn kia nói là tới thăm phụ huynh học sinh bị thương, nhưng vừa tới đã tăm tia anh.

Mặc dù cô không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng cô không muốn cô bạn học kia đặt mục tiêu vào người mà mình đã cứu.
Hứa Vị Nhiên không giải thích được, phiền chán nói: “Tùy anh.”

Dứt lời, cô rời khỏi đó ngay.

Trình Đông Nguyên: “...”