Trong lòng anh cảm thấy ấm áp. Anh trả lời tin nhắn của từng người một, để bọn họ yên tâm.
Tình trạng của anh k2hông hẳn là nghiêm trọng, nhưng cũng không nhẹ nhàng gì. Bác sĩ tới nói với anh rằng tay trái của anh bị gãy xương, não chấn động, cần chú ý nghỉ n7gơi cho lại sức. Anh đang định đi thẳng qua thì lại nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ. “Cô giáo Hứa, chúng tôi đã liên lạc với người trên trần rồi. Mọi người dốc hết vốn liếng mới được nhiều đó, nhưng vẫn còn thiếu một nửa số tiền phẫu thuật..” Người đàn ông cầm túi kraft nói với vẻ mặt buồn râu.
Có đôi khi, một đồng tiền làm khó anh hùng là có thật, huống chi bọn họ chỉ là người bình thường, làm ruộng cả năm mới được mười mấy ngàn.
Cô giáo Hứa? Nhưng đồng thời bác sĩ cũng nói, tình trạng của anh không nguy hiểm đến tính mạng, tốt nhất nên xuất viện nghỉ ngơi. Có qu7á nhiều người bị thương, nên nhường chỗ cho những người khác. Trình Đông Nguyên không khỏi nghĩ tới lời nói của cô gái kia, ai ngờ mình lại phải ra2 viện thật cơ chứ.
Nhưng nghe bác sĩ nói khác hẳn với giọng điệu của cô.
Bất kể thế nào, dù đang là bệnh nhân, anh vẫn phải tự đi l0àm thủ tục xuất viện. Trình Đông Nguyên nghe ba chữ ấy, nhìn thoáng qua hai nữ sinh kia.
điện thoại và ví tiền.