Nhất là câu nói câu cô gái thứ hai, nó làm anh không khỏi giật mình.
Thiếu hai mươi ngàn, đừng phẫu thuật làm g2ì?
Nhìn tình hình cũng đủ biết có người trong số bọn họ đang bị thương nằm viện, cần dùng tiền gấp. Nhưng chỉ có hai m7ươi ngàn mà không chi trả nổi? Đôi mắt Trình Đông Nguyên lóe lên.
Buổi sáng anh mới cho cô gái kia một trăm ng7àn. Không nói tới chuyện áp đặt đạo đức, nhưng dù sao số tiền đó vốn cũng là một khoản tiền từ trên trời rơi xuống, bây giờ cầ2n cứu người thì lại không bỏ ra được?
Mang theo sự nghi hoặc ấy, Trình Đông Nguyên bước tới rồi dừng chân lại.
Như thể sợ anh nhắc tới chuyện gì, cô ta vội vàng nói: “Tôi, tôi đã lấy tiền của tôi ra rồi, nhưng vẫn thiếu một ít...”
Đôi mắt của Trình Đông Nguyên trở nên sâu hơn. Cô ta lấy tiền của mình ra rồi? Những cảnh tượng mà anh vừa chứng kiến có vẻ không giống cho lắm. Anh im lặng giây lát rồi vẫn nói: “Bây giờ còn thiếu bao nhiêu nữa?” “Không không không, anh Trình, ý của chúng tôi không phải như thế. Anh đã cho tôi tiền rồi, không thể lấy thêm tiền của anh được nữa...” Cô ta lắc đầu rồi vội vàng nói, như thể rất ngại lấy thêm tiền của anh. Trình Đông Nguyên không dài dòng gì cả: “Tạm thời đừng nói mấy chuyện đó. Người ta đang chờ phẫu thuật, rốt cuộc còn thiếu bao nhiêu tiền nữa?”
Anh đã nói đến mức này rồi, Bạch Lộ chỉ có thể cắn môi, tỏ ra ái ngại: “Hai, hai mươi ngàn...”