“Đi mau lên, đừng để lỡ thời gian chữa trị tốt nhất.” Trình Đông Ngukyên nói.
Sau đó, Bạch Lộ cầm hai mươi ngàn của anh, cảm ơn liên tục rồi lên tầng tìm những người khác. Anh sửng sốt một lát, không ngờ là mình lại nhìn thấy cô ở nơi này.
Lúc trước không tạm biệt có trong bệnh viện là bởi vì anh vội vàng ra viện, tưởng rằng không thể gặp lại bọn họ.
Tính cách của cô gái này cũng hơi lạnh lùng, anh còn đang do dự xem có tới chào hỏi không thì cô đột nhiên nhận ra điều gì đó, chậm rãi ngẩng đầu lên. Hứa Vị Nhiên không nói gì, im lặng một lúc lâu. Trong một số trường hợp, im lặng chính là ngầm thừa nhận.
Tiền bạc thì về sau cô có thể nghĩ cách trả lại được, nhưng cứu người thì không thể kéo dài.
Sau khi góp đủ tiền, ca phẫu thuật nhanh chóng được tiến hành. Cầm hai mươi ngàn ấy, ccô ta ngẫm nghĩ rồi quyết định lấy ra cứu người. Dù sao cũng là người đàn ông ấy muốn cứu người, kiểu gì cũng sẽ chú ý xem người cần phẫu thuậta có bình an hay không. Vậy nên cô ta không thể ém số tiền này được. Cô ta mang tiền lên tầng, vui mừng nói là góp đủ tiền rồi, anh Trình đã chi trả số tiền này, coi như báo đáp ơn tình của bọn họ. Góp đủ tiền, hai người đàn ông kia rất vui, nhưng sau đó lại cảm thấy không ổn thỏa. Sắc mặt của Hứa Vị Nhiên cũng trầm xuống.
Cô không ngờ Trình Đông Nguyên lại lấy tiền ra để bọn họ nộp tiền phẫu thuật.
Chuyện này không liên quan gì đến anh, bọn họ không thể nhận số tiền này được. Nhưng lúc này bác sĩ lại tới thúc giục. Bạch Lộ nói: “Chẳng phải cậu nói cứu người là quan trọng nhất sao? Bất kể thế nào thì cũng phải phẫu thuật đã, những chuyện khác tính sau.” Trình Đông Nguyên xách túi thuốc, hơi chững người lại.
Hứa Vị Nhiên nhanh chóng đuổi theo, hơi thở khá hỗn loạn. Cô đi tới trước mặt Trình Đông Nguyên, nhìn anh rồi điều chỉnh lại hô hấp, cổ họng chuyển động, nói: “Cảm ơn anh.” Trình Đông Nguyên nhướng lông mày lên.
Cô nghiêm túc lặp lại một lần nữa: “Bất kể thế nào thì cũng cảm ơn sự giúp đỡ của anh. Nhưng chuyện này không liên quan gì đến anh, chúng tôi không thể lấy không tiên của anh được. Thể này đi, anh cho tôi phương thức liên lạc, lúc nào góp đủ tiên tôi sẽ...”
“Không cần. Người của các cô cũng cứu tôi trong vụ tai nạn lần này, coi như hòa nhau.” Trình Đông Nguyên ngắt lời cô.