Hứa Vị Nhiên: “?” Cô bỗng XÌ một tiếng rồi quay mặt đi, không nói đượcc câu gì nữa.
Thì ra anh tưởng chuyện là thế à? Anh tin lời Bạch Lộ? Sau khi kết bạn WeChat với cô, Trình Đông Nguyên nhìn thấy tên cô trên WeChat.
“Hứa Vị Nhiên?” Anh nói. Người kéo cô vào lòng không phải ai khác, mà chính là người đàn ông họ Trình. Cô dựa lưng vào người anh, cánh tay anh còn đang ôm eo cô.
Cách một lớp quần áo mà cô còn cảm nhận được nhiệt độ và sự rắn rỏi của người đàn ông này. Hứa Vị Nhiên cắn môi, thờ ơ nói: “Cậu ấy thích nói thế nào cũng được, đó không phải trọng điểm. Anh không có nghĩa vụ phải chi trả số tiền ấy, chuyện này không liên quan gì tới anh, vậy nên tôi sẽ trả lại cho anh.”
Thái độ của cô trở nên cương quyết hơn: “Anh có đồng ý hay không thì cũng phải cho tôi phương thức liên lạc, nếu không thì không được đi.” “A! Tránh ra, mau tránh ra!”
Chủ nhân của chiếc xe máy hô to. Chỉ có điều chuyện xảy ra quá bất ngờ, Hứa Vị Nhiên không kịp phản ứng gì cả. Khi mà cô cảm thấy mình không thể tránh thoát được, một nguồn lực bỗng ập tới từ phía sau. Ai đó túm lấy eo cô, kéo cô né tránh trước khi chiếc xe máy đâm vào. “Vậy không làm phiền anh Trình nữa. Tôi có việc, xin phép đi trước.”
Cô đang định xoay người đi thì một chiếc xe máy ở ven đường bỗng mất lái, đâm thẳng về phía cô. Sau khi lấy lại tinh thần, Hứa Vị Nhiên cuống quýt trảnh ra. Ánh mắt của hai người chạm vào nhau một tích tắc.
Hứa Vị Nhiên cúi đầu, cánh môi khẽ mỉm, vội vàng cúi đầu bước đi, không ngoại lại lần nào nữa. Cô đứng đằng trước, chặn đường đi của anh. Nhìn dáng vẻ kiên định và đôi mắt trong veo của cô, Trình Đồng Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ đành lấy điện thoại ra nói: “Vậy thì kết bạn WeChat đi. Tôi không cần tiền gấp, cô cứ từ từ mà trả.” Hứa Vị Nhiên không nghĩ nhiều như thế, cô chỉ nghĩ là không thể để anh trả số tiền đó được.
Bọn họ vốn không quen biết gì nhau. Cô khẽ “ăm” một tiếng.
Trình Đông Nguyên gật đầu, nói tên mình cho cô biết. Có vẻ như Hứa Vị Nhiên không mấy quan tâm tới những chuyện này, xin nick WeChat rồi định đi luôn. Trình Đông Nguyên nhìn bóng người nhỏ nhắn vội vã rời đi. Tay anh vẫn duy trì tư thể lúc nãy, không nhúc nhích gì cả.
Lý do là bởi vì... mùi hương ấy rất quen thuộc.