Món đậu này ăn được đấy. Mặc dù chỗ bọn họ khá là... sạch sẽ, nhưng lại hơi hoang vắng, các cơ sở thiết bị đều rất đơn sơ. Anh có thể thích ứng được sao?
“Vậy cố định lo liệu cho cái tay này của tôi thế nào?” Trình Đông Nguyên cúi đầu nhìn cánh tay đang bó bột của mình. Hứa Vị Nhiên im lặng một lát, cuối cùng vẫn đồng ý. Nếu anh ở đây thì không tiện chăm sóc cho anh, lại còn tốn kém hơn nhiều. Cô quyết định sẽ dẫn anh về, tìm một chỗ ở thoải mái cho anh, làm cơm xong thì sẽ tới thăm anh, cố gắng không ảnh hưởng tới nhau.
Hai ngày sau, Trình Đông Nguyên thuê một chiếc xe tới cái thôn hẻo lánh ấy. Chiếc xe băng qua con đường giữa rừng. Mặt đất không bằng phẳng, gồ ghề xóc nảy. Đi khoảng mười phút như thế, sắc mặt anh tái nhợt, may mà cuối cùng vẫn thuận lợi tới nơi. Trong cánh rừng mùa hạ, thỉnh thoảng lại có tiếng dê rừng kêu lên. Điểm đến là ở cuối con đường núi này. Nơi đó rộng rãi thoáng mát, những căn nhà cao thấp xen kẽ với nhau, đa phần là nhà dựng bằng gỗ.
Phía sau là rừng cây, phía trước là ruộng bậc thang bát ngát, quanh co trùng điệp, hài hòa với rừng cây xung quanh. Chắc là bởi vì sắp xế chiều nên nơi chân trời còn xuất hiện rằng đó, như những mảng sương mù, khiến cảnh vật trở nên mông lung trong suốt, đẹp như một bức tranh thủy mặc. Chỗ ở của Trình Đông Nguyên nằm ở một dải đất bằng phía trên nơi này. Ở đó có một căn nhà gỗ, chuyên để du khách dừng chân, rất hợp để ngắm phong cảnh.
Căn nhà không lớn lắm, khoảng năm mươi, sáu mươi mét vuông. Trước nhà còn chất đống ít củi khô nhặt được trong rừng, không biết đã để đó bao lâu rồi. Ngôi nhà này được thiết kế theo lối cửa đẩy kiểu Nhật. Đi tới cửa nhà, Trình Đông Nguyên nhìn dây ớt phơi khô treo trên mái, khóe môi không khỏi cong lên. Anh đẩy cửa sang hai bên. Bên trong trống không, hình như một thời gian rồi không có ai ở đây, sàn nhà bằng gỗ phủ một lớp bụi.
Trình Đông Nguyên không vào nhà ngay. Tài xế mang hành lý xuống cho anh xong là đi luôn. Một mình anh ngồi trên bậc thềm trước cửa, ngắm nhìn ruộng bậc thang, hoàng hôn, nhìn khói bếp lượn lờ trên mấy hộ gia đình. Anh không nhịn được lấy thuốc lá và bật lửa trong túi áo khoác ra.
Kể ra thì Hứa Vị Nhiên chọn nơi này đúng là không tệ chút nào.