Trong về ưu nhã lại mang theo chút tang thương, nhìn qua cũng biết là người có quá khứ. Chẳng qua Hứa Vị Nhiêcn không để ý tới mấy thứ đó. Vừa thấy anh châm lửa, còn chưa dừng xe lại cô đã vội vàng hô to: “Anh đợi đã, đừng nhúc nhích!” Tiếng hộ đột ngộta ấy khiến Trình Đông Nguyên nghẹt mặt ra, cứ thể ngậm điếu thuốc nhìn cô phóng tới như một cơn gió. Sau đó, tiếng thở gấp vọng tới. Hứa Vị Nhiên phanh xe, đi tới trước mặt anh, che hết mọi tầm nhìn.
Giây tiếp theo, điếu thuốc trong miệng anh bị cô rút đi mất. Hứa Vị Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Bác sĩ không nói với anh là không được hút thuốc sao? Anh có muốn cánh tay lành lặn lại không?”
Nghe vậy, Trình Đông Nguyên nhướng mày lên,
Anh nhìn Hứa Vị Nhiên, rồi lại nhìn điếu thuốc mà cô vừa rút đi, không khỏi chìm vào dòng suy tư. Từ trước tới nay, chưa có một ai rút thuốc ra khỏi miệng anh, ngay cả Ôn Huyền cũng chưa từng.
Cô không chỉ không rút, mà thấy anh hút thuốc thì còn ngồi xuống về hai ngón tay vào nhau để xin anh một điều, hai người cùng hút với nhau.
“Cô đang... quan tâm tôi à?” Mặc dù nghĩ vậy, nhưng sau đó anh vẫn quay đầu lại nhìn. Cánh cửa dạng kéo mở rộng ra. Cô cầm cây lau nhà, đang lau sàn nhà trong phòng. Có lẽ... đây chính là thiếu nữ trẻ tuổi, chỉ mặc quần jeans và áo sơ mi trắng nhưng vẫn tràn trề sức sống như thế.
Ừm, Trình Đông Nguyên cảm thấy mình và bọn họ quả nhiên là khác thế hệ.
Nhưng cũng phải thừa nhận, ngay từ lần đầu tiên gặp cô ở Lhasa, anh đã cảm thấy cô khác hẳn người thường. Trong thì rất lạnh lùng, nhưng toàn làm việc thiện.
Khí chất của cô cũng khác người thường, cho dù không có nổi hai mươi ngàn, nhưng bây giờ lại giúp anh thu dọn nhà ở và sửa soạn hành lý.