Dứt lời, cô lại khóc hu hu.
Ôn Huyền cứ “ôi chao” mãi. Cô ôm cô nhóc kia vào lòng, để c2ô ấy dựa vào vai mình, khuyên nhủ: “Sao em non quá vậy? Tới nhà tìm anh ta, gặp người yêu cũ của anh ta, vậy mà em chẳng ừ hử gì, t7hế chẳng phải là khiến người phụ nữ kia coi thường em sao?” Anh họ có tốt như thế!
Còn loại người một dạ hai lòng, đi rải mật khắp nơi như thế mới khiến người ta nhói lòng.
Bây giờ chị dâu cô nói thế, cẩn thận sau này xuất hiện kẻ thứ ba kẻ thứ tư gì đó, xem chị ấy có còn nói mát như bây giờ được nữa không. Nhưng hiện tại những chuyện đó đều không quan trọng, quan trọng là cô nên làm gì đây? Ôn Huyền vỗ vai Lý Tại Quân, thừa hiểu suy nghĩ của cô ấy. Cô nói thầm vào tai cô ấy: “Theo chị thì em phải thế này.” Không biết Ôn Huyền bày kể gì, Lý Tại Quận trợn tròn mắt: “Làm, làm thật à? Nhưng đi đầu tìm một người đàn ông giúp em bây giờ?”
Chị dâu không cho cô để ý tới Thẩm Mộc, chơi trò biến mất, sau đó tìm một người đàn ông để chụp ảnh đăng lên khoảnh khắc WeChat, đặt chế độ chỉ một mình anh thấy. Dùng mấy bức ảnh thân mật để chọc tức anh, tuyệt đối sẽ khiến anh phát điên.
Đúng là chiêu này ác thật, nhưng đi đâu kiếm một anh đây? Ôn Huyền xoa cằm, suy tư nói: “Nếu không phải bởi vì chị đang mang thai thì chị có thể đóng giả con trai để giúp em ấy chứ. Nhưng mà...”
Trong đầu bỗng hiện lên một bóng người, đôi mắt của Ôn Huyền sáng rực lên.
Lý Tại Quân cũng giống hệt cô. Hai người nhìn nhau, đồng thanh nói ra một cái tên.