Hơn nữa cô còn nhớ và khôkng nỡ rời xa anh, bây giờ bị anh đè lên xô pha thế này, cho dù phản kháng cũng không có tác dụng gì, cuối cùng chỉ có thể để mặcc anh muốn làm gì thì làm.
Thân thể anh cao lớn rắn chắc, cô chỉ là một cô nhóc nhỏ nhắn, chưa có kinh nghiệm gì, còn vaô cùng non nớt. Một tiếng vang nặng nề phát ra từ mặt thảm. Dường như có ai đó ngã xuống đất.
Bình hoa bằng sứ trắng trên bàn trà phản chiếu lại.
Không biết chuyện gì xảy ra, Lý Tại Quân chật vật quỳ trên mặt đất. Đương nhiên là không rồi!
Lý Tại Quân tức phát khóc, eo cô sắp gãy luôn rồi.
Chỉ bởi vì ghen nên muốn dồn cô vào chỗ chết đúng không? Dường như hoa trong bình càng nở đẹp hơn, cánh hoa hồng tươi non ướt át, tỏa ra hương thơm dụ hoặc, khiến người ta say mê.
Không biết bao lâu trôi qua, cô bị bế rời khỏi đó. Đèn trong phòng ngủ vẫn chưa bật, làm ai đó đá vào giày, đụng vào cái ghế, cuối cùng loạng choạng ngã xuống giường. Cô vừa khóc vừa định chạy trốn, nhưng lại bị anh túm mắt cá chân kéo về, vô tình va chạm,
Lúc cần làn da non mềm mịn trên vai cô, giọng anh hổn hển và khàn khàn, những sợi tóc đen trên trán ướt đẫm. Anh lại hỏi cô một lần nữa: “Thằng nhóc ấy tuổi gì đòi lợi hại bằng anh.” Lúc này, trên màn hình máy tính của cậu là một dãy code. Cậu gõ lách tách vào bàn phím, ấn phím enter, trên màn hình hiện ra một bóng người nhỏ.
Cậu lấy chiếc kính màu đeo vào, ngay lập tức, bóng người ấy như nhảy ra khỏi màn hình, kết hợp giữa hiện thực và giả lập.
Sở trường của cậu không chỉ có vật lý, mà còn cả hóa học, sinh học và tin học.
Lúc này, cậu nhận được một cuộc điện thoại, tiếng chuông điện thoại vang lên reng reng. Ôn Dục cầm điện thoại, nhìn thông tin hiển thị trên màn hình, không khỏi nhíu mày lại.
Sau đó, cậu đứng lên đi tới cạnh cửa sổ, ấn phím bắt máy.