Lý Tại Quân: “...” Lý Tại Quân càng giãy giụa thì càng bị giam cầm chặt hơn. Bàn tay của anh men theo vạt áo cô, chui vào bên trong.
Lý Tại Quân phát khóc, cô vùng vẫy thoát khỏi nụ hôn của anh, nói không rõ ràng: “Thả, thả tôi ra, đồ khốn...” Hơi thở của Thẩm Mộc vừa nặng nề vừa hỗn loạn. Nhìn thấy cô khóc, anh dừng lại giây lát, sau đó giọng nói khàn khàn lại vang lên: “Ừ, anh là đồ khốn, là lỗi của anh.” Trong lối thoát hiểm với ánh đèn lắt léo, anh hôn cô ngấu nghiến, hung hăng xâm chiếm cô, như thể muốn để cô biết cô là của ai!
Anh vừa hôn, vừa giơ tay sờ lần. “Hèn hạ!”
“Ừ, anh hèn hạ.” Dứt lời, Thẩm Mộc lại cúi đầu hôn cô say đắm. Trong lối thoát hiểm của quán cà phê, Lý Tại Quận muốn đi, nhưng lại bị Thẩm Mộc kéo cổ tay lại. Anh đè cô lên tường, cô thì vùng vẫy chống cự, sau đó lại bị anh ghì cả hai tay lại, cúi đầu khóa môi cô.
“Um..” Ôn Dục đang ngồi trên xe vớ7i Lục Kiều và Ôn Huyền, tự nhiên lại hắt xì một cái. Ôn Huyền nhướng mày lên, nhìn cậu em trai ngồi đằng sau: “Bị cảm à?”
Ôn Dục lắc đầu: “Em không sao đâu chị.”
Dứt lời, anh cắn mạnh vào môi cô, giận dữ nói: “Tốt nhất người đàn ông trong ảnh không có quan hệ gì với em, nếu không thì hắn chết chắc rồi!” Đã mang tiếng hèn hạ rồi thì phải chứng thực mới được.
Lý Tại Quận gần như bị anh vác đi. Lúc ra ngoài, quần áo cô xốc xếch, anh cởi áo khoác ra trùm lên người cố.