Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 818: Chị gái, mềm (1)



Dòng xe như thoi đưa, ở nơi đô thị phồn hoa, mỗi người trên đường đều rất vội vàng.

Cây bạch dương cao vút vươn tán1 lá xanh mướt, ánh bình minh rọi xuống từ những tòa cao ốc phía xa, xuyên qua những kẽ lá, in những cái bóng lấm tấm xuống2 mặt đất. Cậu thiếu niên cất bước lên xe.

Phần đuôi xe chùng xuống. Nguyễn Nhất Nhất đang đội mũ bảo hiểm “m” một tiếng, bất giác quay đầu lại nhìn. Trông thằng nhóc này có vẻ gầy vậy, nhưng trên thực tế cũng nặng đấy chứ.
Mái tóc dài của cô gái bay phấp phới, làn da trắng muốt, khuôn mặt dịu dàng, nhưng lại mặc bộ đồ lái xe,7 trông rất ngầu, còn mang theo cảm giác gì đó rất khó diễn tả.

Bóng dáng gầy guộc của cậu thiếu niên đứng dưới cây7 bạch dương, cứ thể nhìn vào cô. “Sao hả? Chẳng lẽ cậu sợ à?” Cô nghiêng đầu, cười nhìn cậu,
Đến khi quay lại, cậu nhìn chiếc điện thoại hết pin, lập tức đi xuống vỉa hè, tới sau xe của cô.

Ở cái tuổi này, con trai vẫn còn đang dậy thì. Hồi mùa đông, cậu mới một mét bảy tám, còn chưa tới một mét tám, nhưng bây giờ, tuy rằng vẫn gầy, nhưng cậu lại cao hơn một mét tám, đồng thời vẫn có xu hướng cao thêm.
Khóe môi của Nguyễn Nhất Nhất cong lên. Cô đưa mũ bảo hiểm cho cậu, nhìn khuôn mặt sạch sẽ đẹp từng centimet của cậu, cô hỏi: “Định đi đâu hả?”

Ôn Dục đội chiếc mũ bảo hiểm mà cô đưa lên, lúc ngẩng đầu cài quai, yết hầu trên cổ nhô lên, vô cùng rõ ràng, còn trượt một cái.
“Cậu nói xem sợ cái gì? Sợ chị bắt cậu đi bán?” Cô dịu dàng nói, nụ cười trên mô0i như có như không.

Ai ngờ cô vừa dứt lời, Ôn Dục bỗng quay đầu xì một tiếng, có vẻ rất xem thường.
Đôi mắt lạnh nhạt tĩnh mịch ấy như mang theo sự chế giễu nhè nhẹ, nhưng chỉ thoáng qua rồi lập tức biến mất, khiến Nguyễn Nhất Nhất còn tưởng là mình nhìn nhầm.

Dù sao thì đây cũng là một thằng nhóc đang học cấp ba mà.
“Sợ cái gì?”

2Đôi mắt màu nâu thâm trầm khó dò.
“Ôm lấy eo tôi.”

Cô ngồi trên xe máy, bộ quần áo bó phác họa ra dáng người hoàn mỹ của cô.

Mặc dù cao là thế, nhưng cánh tay rất mảnh, xương bả vai hẹp, vóc dáng có phần yếu đuối, vòng eo thon thả, còn chuyện có mềm hay không... Ôn Dục nhìn vào eo cô, im lặng một lát rồi lạnh lùng nói: “Ôm chị? Khỏi cần, nam nữ thụ thụ bất thân.” Cậu bày ra dáng vẻ thuần khiết trong trắng, nhất quyết bảo vệ bản thân. Nghe vậy, Nguyễn Nhất Nhất suýt thì chửi đổng lên: “Nhóc con mà cũng nói tới nam nữ thụ thụ bất thân với tôi?”