T1hật ngại quá, cao thủ thực sự luôn xuất hiện với cái lốt của con mồi.
Chiếc xe lao đi suốt dọc đường. Dáng cô chuẩn khỏi bàn, khiến người qua2 đường cứ đổ dồn ánh mắt vào, nhưng cũng không thể bỏ qua người ngồi đằng sau. Ôn Dục đội mũ bảo hiểm nên mọi người không biết trông cậu như thế nào,7 nhưng thấy tư thế thân mật ấy, ai cũng đoán là... ừm, mối quan hệ của bọn họ rất thân thiết. Bọn họ nhìn thấy một người đẹp chân dài đội mũ bảo hiểm xuất hiện ở đây, đằng sau còn chở một cậu thiếu niên áo trắng.
Sau khi chiếc xe dừng lại, cậu thiếu niên xuống xe, cởi mũ bảo hiểm đưa cho cô gái, dáng vẻ không nhanh không chậm, tùy tiện lười biếng.
Cậu quay đầu bước đi. Thấy cậu như vậy, Nguyễn Nhất Nhất nhíu mày: “Ê, nhóc con, có phải cậu quên nói gì rồi không!?”
Cô đưa cậu tới trường vào thời khắc then chốt thế này, vậy mà cậu không biết lễ phép nói tiếng cảm ơn sao? Nghe vậy, Ôn Dục chẳng buồn dừng chân, chỉ giơ tay lên vẫy nhẹ, thay cho lời cảm ơn.
“Đậu, thằng nhóc thổi!” Nguyễn Nhật Nhất không biết rằng người đang ngồi trên xe mình là một con cừu non, hay là một con sói đang nhe răng, nhỏ dãi nhìn con mồi.
***
Cổng phía Đông của trường học, giáo viên và học sinh tới từ các trường cấp ba của những khu vực khác nhau đều đang tập trung ở đây, cầm cờ xếp hàng. Bên cạnh là đội ngũ của các trường học Bắc Kinh, cũng đều là những nhân tài có thực lực.
Bọn họ đã từng so tài với nhau rồi, vậy nên có ấn tượng. Nhất là trường học từng thua ăn Dục năm lớp mười một, không thấy cậu đứng trong đội ngũ, ai nấy đều rất vui mừng, như thể đã nắm chắc phần thắng.
Lúc này, cổng trường mở ra, mọi người chuẩn bị vào trong. Nguyễn Nhất Nhất ôm chiếc mũ bảo hiểm mà cậu vừa đội. Nếu không phải vì chiếc mũ này rất đắt, cô sẽ coi nó thành đầu cậu, đá bay đi cho mà xem. Người gì thế không biết!
Thằng em còn khó chiều hơn cô chị nữa!
Ôn Huyền thì bỏ đi, dù sao cũng hai đứa rồi, Lục Kiều càng không phải kẻ dễ chọc. Em trai cô bị anh ta tổng vào nhà đá, cô không muốn gây chuyện với anh ta.