Các học sinh xung quanh đều liên tục nhìn sang, nhất là các nữ sinh2, vừa kích động vừa xuýt xoa.
Ôn Dục cụp mắt xuống, như thể đã quen với những chuyện như thế rồi. Cậu phát hiện ra chiếc xe máy đằng sau đã biến mất rồi, cả người lái xe cũng vậy. Lúc này cậu mới thu tầm mắt về, lặng lẽ rút tay mình ra, hờ hững nói: “Không có gì, có việc đột xuất nên đến muộn. Điện thoại hết pin nên sập nguồn.”
Lúc này, thầy giáo cũng vội vàng chạy tới. Không đợi thấy mình mở miệng, cậu đã ra vẻ học sinh ngoan: “Em xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu. Chúng ta vào trước đi.” Thầy giáo còn định hỏi thêm gì đó, nhưng thấy sắp không kịp giờ nữa rồi, chỉ đành gật đầu báo mọi người mau vào trong chuẩn bị thi. Tới kịp là được rồi, dù sao cuộc thi lần này cũng liên quan đến tương lai của bọn họ. Lúc Ôn Dục xuất hiện, người trong đội dự thi đến từ Bắc Kinh đều trợn tròn mắt.
Đại thần tới rồi. Vấn đề là trong đại thần có vẻ còn cao lớn đẹp trai hơn trước.
Hơn nữa, người đưa cậu tới dự thi còn là một chị đẹp vừa ngầu dáng lại chuẩn.
Đỉnh thật! Nam sinh thần bí ấy khơi lên sự tò mò của những nam nữ sinh khác.
Cuộc thi diễn ra thuận lợi.
Trồng Ôn Dục có vẻ như thiếu ngủ, dáng vẻ vật vờ, khiến thầy cô giáo rất lo lắng, nhưng đến giờ thi, bọn họ mới biết là mình nghĩ nhiều rồi.
Ôn Dục như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, thi cử suôn sẻ, trạng thái tinh thần vô cùng tốt, không chỉ giành giải nhất cho cá nhân cậu, còn giúp toàn đội giành giải quán quân. Trước khi ăn Dục tới, bọn họ còn không dám tơ tưởng tới kết quả này. Cuộc thi kết thúc, tất cả các thành viên đều kích động hoan hô. Ôn Dục chỉ cười nhẹ, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc.
Xong xuôi đâu đấy, cả đội đề nghị đi liên hoan ăn mừng.