Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 821: Giả vờ giả vịt giỏi nhất phải kể đến anh huyền



Vốn cô ấy đã có ý với Ôn Dục rồi, nhưng bây giờ đang tuổi đi học, trường cấp ba cẩm yêu đương. Hiện tại đang là thời kỳ then chốt của1 lớp mười hai, cô ấy cũng sợ ảnh hưởng tới Ôn Dục.

Nhưng hôm nay, nỗi lo trong lòng cô ấy vơi đi. Mặc dù cô ấy không giỏi nh2ư Ôn Dục, nhưng cũng không tệ lắm. Với thành tích của mình, cô ấy có thể được tuyển thẳng tới Thanh Hoa hoặc Bắc Đại như cậu.
Bọn họ không cần thi đại học nữa, hoàn toàn có thể thả lỏng tinh thần, vậy nên cô nàng bắt đầu sinh ra suy nghĩ khác. Thời gian tr7ôi đi rất nhanh, nhoáng cái mà chuyện thi cử đã xong hết rồi.

Hôm sau, bọn họ đi nhận giải thưởng. Ôn Dục giành huy chương v2àng môn vật lý, còn có một chiếc cúp, ngoan ngoãn chụp ảnh chung với mọi người. Ôn Dục thường xuyên giành được giải thưởng, cậu đã q0uen với đồng huy chương và cúp như thế lắm rồi, cầm về cũng sẽ tiện tay vứt sang một bên. Lúc trước nhà nghèo, cậu còn mang đi bán lấy tiền tiêu nữa. Nhưng hôm nay, sau khi nhận huy chương, cậu suy tư một lát, cuối cùng vẫn chụp một bức ảnh về niềm vinh dự mà mình giành được, sau đó gửi cho một người.

Trong tổ hợp viện. Ôn Huyền đang ăn nho mà Lục Kiêu mua. Cô rất kén chọn, đại Đội trưởng Lục kiên nhẫn lấy hạt ra cho cô.

Ôn Huyền luôn có bản lĩnh ấy, bất kể có chọc Đội trưởng Lục giận thế nào thì cũng chỉ cần hai ngày là dỗ dành xong, sau đó anh lại ngoan ngoãn như thường.
Phải giả vờ giả vịt tí chứ! ở bên kia, Ôn Dục nhận được tin nhắn ấy, cậu nhướng mày lên, đôi môi khẽ cong. Đội trưởng Lục vất vả lấy hạt nho, im lặng một lúc lâu, sau đó bỗng nhìn ra phía cửa: “Ai?” Ôn Huyền sửng sốt nhìn sang. Giây tiếp theo, chiếc điện thoại trong tay cô bị ai đó lấy đi mất. Đội trưởng Lục vừa ăn nho mình bóc, vừa chậm rãi nhìn vào điện thoại của cô, đọc được toàn bộ tin nhắn.

Ôn Huyền không nhịn được giậm chân: “Lục Kiêu!”

Dám lừa cô!
“Ừm, anh ở đây.” Lục Kiêu nói.

“Em đang là bà bầu mà anh còn lừa em, có còn lương tâm nữa không?” Ôn Huyên cắn răng.

Lục Kiêu nhìn lướt qua bụng cô, nói: “Em giậm chân nhẹ thôi, cẩn thận con văng ra ngoài bây giờ.”

Ôn Huyền: “...”

Đúng là đồ đàn ông ngờ nghệch, không nói được câu gì may mắn cả.

Cải thai của cô được tám tháng rồi, hơn một tháng nữa là tới ngày sinh dự tính. Hiện giờ, hai đứa bé ấy là một “gánh nặng ngọt ngào” của cô.