Lúc Ôn Dục dẫn đám bạn từ trên taxi xuống, ai nấy đều rất khiếp sợ. Bọn họ trố mắt ra, nhìn 1khu vực sầm uất này. Trên tầng cao nhất treo tấm biển quảng cáo KTV, logo bắt mắt, cả tòa cao ốc phát sáng trong bóng đêm. Cô gái đội trưở2ng buộc tóc đuôi gà không nhịn được kéo ống tay áo của Ôn Dục: “Nơi này... có phù hợp với chúng ta không? Trông có vẻ đắt lắm.” Không phải7 “trông có vẻ”, mà thực tế là đắt cắt cổ, bọn họ thì đều là học sinh. Trong đám đội viên có một nam sinh nấm lùn đeo kính. Nhìn tòa cao ốc7 cao chọc trời trước mặt, cậu không khỏi đẩy gọng kính tảm độ lên sống mũi, nỗi lòng xuýt xoa. Khác với vẻ kinh ngạc của bọn họ, Ôn Dục bì2nh tĩnh hơn nhiều. Cậu dẫn đầu cả đám, bước vào trong tòa cao ốc ấy. “Vào đi, tôi đã đặt trước rồi.”
Nghe vậy, nữ sinh kia0 đuổi theo, lắp bắp hỏi: “Nhưng chi phí ở đây.” “Tối nay tôi mời.” Ôn Dục trả lời ngắn gọn. Nghe vậy, mọi người đều ngậm miệng, không ai nói gì nữa, chỉ có điều khi nhìn về phía Ôn Dục, ánh mắt của bọn họ đều rất phức tạp. Cậu dẫn bọn họ tới thẳng đây, dáng vẻ quen thuộc như thế, lẽ nào trước kia... cậu từng tới nhiều lần rồi? Vào trong tòa cao ốc, bọn họ lên tận tầng bốn mươi lăm trên cùng. Làm gì thế này? Loại rượu này một chai mấy ngàn đó!
Sau khi mang rượu tới, nhân viên lần lượt ra ngoài. Trên bàn đã bày mười chai Át Bích. Mấy nhân viên phục vụ bước vào, mỗi người cầm một chai Champagne Án Bích, khiến đám học sinh trợn tròn mắt.
“Đây...” Trong đại sảnh sang trọng, người qua người lại. Nhân viên phục vụ bưng rượu hoặc đĩa trái cây tươi ngon đi tới đi lui.
Trông cách ăn mặc của bọn họ không hợp với nơi này chút nào. Tầng cao nhất là kiểu Duplex thông tầng, được chia thành hai tầng, hơn nữa mỗi tầng phải rộng hàng ngàn mét vuông.
Lúc bọn họ tới là hơn chín giờ, không sớm không muộn. Trong quán karaoke chỉ có ánh đèn mờ ảo, màu lam và màu tím đan xen vào nhau, trong không khí như có một làn khói lượn lờ.