Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 823: Chương 826



Lâm Triều khó khăn nuốt xuống, như thể có một ngụm khí nghẹn ở cổ họng, khiến cô ấy khó chịu.

Bình thường Ôn Dục chỉ nổki trội về phương diện học tập, ngoài ra thì rất khiêm tốn, ngày nào cũng mặc đồng phục, ba lô cũng là loại bằng vải chỉ có mấyc chục tệ, cộng tất cả mọi thứ trên người lại cũng chỉ khoảng mấy trăm tệ. Trong bóng tối, đường cong trên cầm cậu kéo dài xuống dưới, trông có cảm giác như gốm sứ.

Lâm Triêu nhìn đắm đuối, hồn bị cậu hút đi mất rồi.
Cô ấy là con gái của thị trường địa phương.

Nếu Ôn Dục đồng ý yêu cô ấy thì điểm xuất phát của cậu sẽ không thấp. “Ôn Dục, hát một bài đi!” Mọi người hò hét bắt cậu hát. Có thể là bởi vì uống rượu, giọng của Ôn Dục hơi khàn: “Thôi, tôi hát dở lắm.”
Mọi người: “...”

Bọn họ đều là học sinh, sao có thể uống rượu được? Vốn bọn họ chỉ định hát hò để xả stress thôi.
Sau khi chứng kiến cậu của ngày hôm nay, cô ấy càng thêm tò mò về cậu, chú nai con trong lòng cũng nhảy loạn lên.

Lúc trước mỗi khi đối mặt với cậu, cô ấy luôn rất tự tin, đó là sự tự tin mà gia đình cô ấy mang lại.
Lâm Triệu hát một ca khúc cũ, tên là Tâm nguyện của Sao. Trong căn phòng mờ tối, tia sáng từ trên màn hình chiếu vào khuôn mặt của Ôn Dục. Không biết có phải tác dụng của ánh đèn hay không mà trông cậu càng thêm cuốn hút.

Tỉ lệ gương mặt cậu rất đẹp. Dưới ánh đèn chập chờn, hơi thở học sinh vơi đi, cậu trở nên hớp hồn hơn hẳn.
Mới đầu mọi người nói là không uống, nhưng dần dần cũng bắt đầu uống theo. Tiếng nhạc vang lên, bầu không khí dần trở nên sôi động.

Ôn Dục dựa trên xô pha, nhìn bọn họ hát hò, nhìn bọn họ cười. Cậu đặt ly rượu trước mặt, mọi thứ trở nên mê ly.
Nhưng hôm nay cậu lại tiêu một lần hết mấy cahục ngàn, khiến ai cũng phải ngạc nhiên sững sờ.

Chẳng lẽ cậu là con nhà giàu? Ôn Dục ngả người trên xô pha, thản nhiên nói: “Có uống rượu không?”
Cậu từ chối khéo léo, mọi người rất bất đắc dĩ, nhưng biết tính cậu nên đành phải từ bỏ.

Ai cũng uống ít rượu rồi, nhất là cô gái kia. Lúc hát xong, cô ấy ngồi xuống xô pha, uống hết ly này đến ly khác.
Những người khác khuyên cô ấy mà không khuyên nổi. Hình như muốn làm điều gì đó, cô ấy uống rượu để lấy thêm can đảm.

Bảo Ôn Dục hát thì cậu không hát rồi, bây giờ những nam sinh khác lại ra hiệu cho cậu, để cậu khuyên Lâm Triều, nhưng cậu cũng không khuyên. Cuối cùng, cậu dứt khoát đứng lên, thản nhiên nói: “Tôi đi toilet.”
Cậu đứng lên ra ngoài, Lâm Triêu nhìn không chớp mắt, cuối cùng, cô ấy uống thêm một ngụm rượu nữa, tự cổ vũ bản thân rồi đứng lên đi theo.