Cậu thiếu niên mặc chiếc áo thun sạch sẽ màu trắng, đứng trong ngã rẽ của hành lang. Cậu hơi ckúi đầu, mái tóc đen rủ xuống, che đi mắt và lông mày của cậu. Cậu ngả vào tường, như thể trong người không có xương. Đầu ngón tay của cậuc kẹp một điếu thuốc, thỉnh thoảng lại giơ lên đặt trên môi, khói thuốc lượn lờ. Trước mặt thì cô không nói gì, nhưng khi đã biết mình bị lợi dụng, sẽ không có chuyện cô ngoan ngoãn phối hợp với anh ta nữa.
Vậy nên, khi doanh nhân Singapore kia biết Nguyễn Nhất Nhất là con gái của Nguyễn Đông Hoa ở Hồng Kông, định uống một ly với cô, cô đã kiếm cớ đi ra ngoài. Nhưng thực tế là anh ta có ý đồ riêng. Bố của Nguyễn Nhất Nhất là doanh nhân giàu có nhất Hồng Kông, có quyền thể trong cả giới kinh doanh và chính trị.
Nếu ông chủ Singapore ấy biết bạn gái, hoặc có thể nói vị hôn thê của anh ta là con gái của ông chủ đứng đầu Hồng Kông, vậy thì không một đối thủ nào có thể cạnh tranh đơn đặt hàng trị giá hai tỷ ấy với anh ta được nữa. Nó sẽ nằm trọn trong tay anh ta.
Nhưng Nguyễn Nhất Nhất là ai? Chỉ ở đây một lát là cô lập tức phát hiện ra trò mèo ấy. Nguyễn Nhất Nhất rút tay mình ra khỏi tay anh ta. Cô cười lạnh một tiếng: “Đúng rồi, anh sẽ không còn cơ hội ấy nữa.”
Dứt lời, cô phớt lờ tiếng gọi ở đằng sau, quay đầu bước thẳng đi. Dáng vẻ ấy của Ôn Dục trông có nét gì đó chán chưaờng sa đọa, bất cứ ai cũng không thể ngờ được rằng người như vậy lại đứng đầu cả khối, thậm chí toàn trường. Cánh cửa của một căn phòng trong quán karaoke này mở ra, một bóng người đi ra ngoài. Cô đi đôi giày cao gót màu bạc, men theo mu bàn chân trắng nõn nhìn lên sẽ thấy được mắt cá chân gợi cảm, đường cong trên bắp chân mê người. Chiếc váy dài màu sữa gạo được làm vừa người, phác họa ra dáng người thướt tha uyển chuyển của cô.
Theo bước chân của cô, mái tóc dài đến eo đung đưa. Một cái tát giáng thẳng vào mặt anh. Nguyễn Nhất Nhất quay lại, trên môi mang theo nụ cười trào phúng: “Làm sao? Tôi đừng cái gì?”
Bị ăn một cái bạt tai, sắc mặt của người đàn ông họ Hàn trở nên khó coi, nhưng anh ta biết mình đuối lý, vậy nên hít sâu một hơi, nhẫn nhịn nói: “Chuyện này là anh không đúng, không nói rõ ràng trước với em. Sau này sẽ không có chuyện như thế nữa.” Nguyễn Nhất Nhất thực sự rất bực tức, nói chính xác hơn thì là tự giễu.
Vốn bọn họ cũng chỉ quen nhau qua việc xem mắt, cô không có tình cảm gì với anh ta, chủ yếu là ứng phó với người nhà. Nhưng hôm nay, anh ta lại lợi dụng cô! Chỉ cần anh ta nói rõ với cô ngay từ đầu, cô sẽ lập tức đồng ý.
Cô tốt nghiệp thạc sĩ Viện Công nghệ California, không phải một kẻ ngốc.