Cậu khá gầy, nhưng xương không nhỏ. Cổ tay và mu bàn tay của cậu trắng nõn, ngón1 tay thon dài, mạch máu màu xanh nổi lên. Lâm Triêu thở hổn hển, nhìn cậu với vẻ khó tin: “Cậu, sao cậu lại hút thuốc?” Lâm Triều nhìn theo tầm mắt của cậu. Lúc phản ứng lại, cô ấy vội vàng bỏ tay ra, đôi mắt lấp lóe.
“Cậu tìm tôi là 7vì chuyện này à?” Nghe vậy, cô nhóc không dám nhìn cậu, ấp úng gãi đầu nói: “Không, không phải.”
“Üm.” Nếu để thầy chủ nhiệ2m trong trường nhìn thấy thì kiểu gì cũng bị ghi vào học bạ rồi phê bình trước toàn trường.
Ôn Lục bình tĩnh nhìn cô ấy, sau đó đưa mắt nhìn7 lên cổ tay mình. Bầu không khí xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh. Sau khi nói ra câu ấy, trái tim Lâm Triều đập loạn lên, hơi thở dồn dập hỗn loạn, gò má nóng hôi hổi.
Rốt cuộc cô ấy cũng nói ra rồi. Ôn Dục hơi ngả người. Dưới ánh đèn mờ nhạt, không ai thấy rõ biểu cảm của cậu lúc này. Sau một hồi im lặng, trong sự thấp thỏm của Lâm Triều, cậu thản nhiên nói một câu: “Cậu uống say thật rồi.” Cô ấy nhìn chằm chằm vào Ôn Dục, lồng ngực không ngừng phập phồng. Không ai đoán ra được tâm trạng của Ôn Dục lúc này. Đến khi mở miệng, giọng của cậu vẫn rất hờ hững: “Vậy nên? Cậu muốn tôi nói gì?”
Câu nói ấy như mũi dao đâm vào tim Lâm Triêu. “Cậu uống say rồi.” Ôn Dục hờ hững nói một câu rồi bỏ điếu thuốc xuống, định bảo cô ấy về phòng. Lâm Triêu kéo cánh tay của cậu lại, gò má đỏ hây hây, mượn hơi cồn để lấy can đảm: “Đợi đã, Ôn Dục. Tôi biết tôi vừa uống rượu, nhưng lúc này tôi rất tỉnh táo. Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Ôn Dục hơi nhíu mày: “Có gì đợi về rồi nói.” Dứt lời, cậu định quay người đi. Lâm Triêu lại giữ lấy tay cậu, lớn tiếng nói: “Tôi thích cậu!”
Cô ấy nói xong, cả hai đều sững sờ.