Có vẻ như cậu không rảnh ở đây nói về mấy cái chuyện yêu đương, tôi thích cậu, cậu thíc1h tôi này nọ, xoay người rời khỏi đó. Rốt cuộc chuyện cậu từ chối cô ấy có liên quan gì tới người phụ nữ k7ia không? Thực ra, hôm đó Lâm Triêu nhìn thấy rất rõ, lúc đến trường, Ôn Dục ôm eo người phụ nữ kia. Cô ấy định hỏi cậu ngay lúc bấy giờ rồ7i, nhưng bởi vì sắp thi nên lại thôi. Từ đó cô ấy vẫn luôn chôn sâu trong lòng, và cũng không dám hỏi, sợ sẽ nghe thấy một câu trả lời mà m2ình không muốn nghe.
Lúc này, khi cô ấy vừa hỏi xong, bước chân của Ôn Dục khựng lại. Cậu không quay người lại, chỉ hơi quay mặt sa0ng, nhẹ giọng nói: “Bạn gái của tôi.” Cậu còn chưa tròn mười tám tuổi nữa!
Nội tâm của Lâm Triều như sụp đổ. Bạn gái của tôi.
Bốn chữ ấy khiến Lâm Triều sững sờ. Đến cuối cùng, Lâm Triệu không nhịn được hô lên từ phía sau: “Cô gái lái xe máy chở cậu tới d2ự thi hôm ấy là gì của cậu?”
Cô nhóc ấy không cam tâm. Trong lúc cô ấy hóa đá, Ôn Dục đã rời khỏi đó. Cậu thiếu niên đi tới cuối hành lang đằng trước, ngoặt sang một hướng khác.
Thế nhưng, khi đang cúi đầu và nhìn thấy làn váy dài màu sữa gạo xuất hiện ở đằng trước, cậu hơi sững sờ. Đôi chân bên dưới làn váy dài ấy vừa dài vừa thắng, trắng nõn hoàn mỹ, là một cặp chân nuột nà.
Một người đang đứng chặn lối đi của cậu, hơn nữa rất có thể là đã nghe thấy cuộc đối thoại của cậu và Lâm Triều rồi. Ánh mắt của Ôn Dục trở nên khác thường. Cậu từ từ ngước mắt lên, dường như mỗi một bộ phận trên cơ thể của người đằng trước đều rất quen thuộc với cậu. Cuối cùng, ánh mắt cậu dừng lại trên xương bướm tinh xảo của cô, trên nữa là một gương mặt dịu dàng xinh đẹp, đồng thời cũng vô cùng quen thuộc đối với cậu. Ôn Dục nhìn cô, biểu cảm thản nhiên: “Chị nghe lén bọn tôi nói chuyện?” Cậu hơi nhíu mày, có vẻ không vui cho lắm, và cũng không ngờ là cô lại xuất hiện ở đây. Cô gái đối diện với cậu nở nụ cười, chỉ có điều nụ cười có gì đó rất sâu xa. Cô nhìn thẳng vào cậu, khóe môi khẽ nhếch, nói ra hai chữ. “Bạn, gái?”
On Duc: “...”