Cô chướng mắt với cái thái độ của cậu với cô mà thôi. Trong lúc nói câu này, cô kề sát lại gần, nhìn khuôn mặt trắng ngần của cậu. Chậc, đẹp trai thật, ngập tràn cảm giác thiếu niên, nhìn kỹ mà khuôn mặt ấy vẫn rất tinh xảo.
Mắt của cậu là kiểu mắt mí lót, đuôi mắt hơi dài, rõ ràng là một khuôn mặt sạch sẽ vô hại, nhưng trong mắt lại có nét gì đó rất đào hoa. Câu hỏi lại, có chút gì đó trào phúng.
Nguyễn Nhất Nhất chớp mắt mấy cái: “Đúng rồi. Cậu em thấy sao? Có muốn thử không?” Ý cười nơi đáy mắt Ôn Dục dân vụt tắt. Cuối cùng, cậu chậm rãi nói từng chữ một: “Làm người đi có được không?” Ai ngờ s2au khi cô nói xong, cậu lại nói một câu: “Chẳng phải chị có vị hôn phu rồi sao?”
Nguyễn Nhất Nhất sửng sốt, cẩn thận 7suy nghĩ về cái vấn đề “vị hôn phu” này. Đang nói tới đối tượng xem mắt kia của cô hả? Cái tên vừa bị cô cho ăn một cái bạt t7ai? Lúc này, ở đầu bên kia hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập. Là Lâm Triều.
Chỉ cần rẽ ngoặt nữa là cô ấy sẽ nhìn thấy bọn họ. Chị gái thôi.
Cậu đanh mặt, định vòng qua cô rời đi. Lúc này, đôi mắt ấy ngước lên, vẻ hờ hững biến mất, thay vào đó là sự sắc bén.
“Cuộc sống ba người?” Lồng ngực của cậu không ngừng phập phồng, đang dồn sự chú ý ra bên ngoài.
Có vẻ như cậu không muốn ai đó nhìn thấy. Sau khi lấy lại tinh thần, Nguyễn Nhất Nhất nhìn đôi mắt sáng chói như mắt của dã thủ đang ẩn núp trong rừng sâu, bỗng ngả người về phía trước. Cô cặp mắt xuống, phả một hơi vào cổ của cậu, rõ ràng cảm nhận được cơ thể của cậu căng lên, cứng ngắc lại. Lúc này cô mới chậm rãi nói: “Sao vậy em trai? Cảm thấy người bạn gái này không đáng để người khác gặp à?” Ôn Dục: “..” Trên cổ và trong hơi thở ngập tràn mùi hương của cô. Trong cái góc tối này, bọn họ có thể cảm nhận được mỗi một hành động, thậm chí là mọi phản ứng của đối phương.