Có người1 vừa đi qua căn phòng này, cô đã nghe thấy tiếng bước chân rồi. Chỉ là một đứa em trai thôi.2..
Dứt lời, cô đi thẳng ra ngoài. Bởi vì mọi người đều đã uống rượu nên Ôn Dục chuẩn bị phòng cho bọn họ, đợi đến sáng rồi đi.
Cậu lựa chọn nơi này không phải là vì đẳng cấp gì đó, mà bởi cậu quen nơi này rồi, còn có người nữa, không cần lo sẽ xảy ra chuyện. Sau khi mọi người đều đi nghỉ ngơi, cậu không hề ở lại, mà là rời khỏi đó. Đôi mắt vốn sạch sẽ trong veo của Ôn Dục như tụ đầy giông tố, mây đen kéo tới cuồn cuộ0n.
Chỉ là em trai? Trong phòng còn có mấy vệ sĩ đang đứng gác ở cửa.
Cách tấm cửa kính, Ôn Dục nhìn động tác của người đàn ông kia, biểu cảm lạnh nhạt, dường như đã không còn xa lạ gì nữa. Được lắm!
Cậu thiếu niên siết chặt nắm đấm. Nói xong, Nguyễn Nhất Nhất định đi ra ngoài. Ôn Dục lẳng lặng nh2ìn chứ không ngăn cản. Lúc cô đang chuẩn bị mở cửa ra, đằng sau vang lên tiếng nói: “Đùa? Chị coi tôi là đồ chơi để chị tìm kiếm niềm vu7i à?”
Bước chân của Nguyễn Nhất Nhất khựng lại. Cô nhướng mày lên, quay đầu lại nhìn Ôn Dục. Khóe môi cô như cười như không, ngh7iêm túc nói từng chữ một: “Đồ chơi? Cậu nói quá rồi, đối với tôi, cậu chỉ là một đứa em trai thôi.” Mỗi lần nhìn thấy anh ta, Ôn Dục lại cảm thấy người bị anh ta thích quả là thê thảm nhất trên đời.
Có lẽ chính vì sự bá đạo và bệnh chiếm hữu biến thái ấy nên mới dẫn đến cái chết của bạn gái anh ta. Người đàn ông đang lẩm bẩm một mình, làm các động tác kỳ lạ như bị tẩu hỏa nhập ma ấy chính là cậu Giang trong truyền thuyết.
Anh ta là một tên điên cố chấp, chỉ giới hạn về phương diện tình cảm. Một chiếc máy bay trực thăng đỗ trên sân thượng của tòa cao ốc. Người lái chiếc trực thăng ấy đang chờ cậu.
Ôn Dục lên sân thượng, chui vào chiếc trực thăng ấy. Ngay tức khắc, chiếc trực thăng cất cánh. Dùng kỹ thuật giả lập để “hồi sinh” bạn gái của anh ta, dựa vào những hình ảnh, video, dữ liệu mà anh ta giao cho cậu.