Huống chi, thể lực của Giang Thành cũng rất lớn mạnh.
Bởi vì cách xa nên cậu không nhìn thấy rõ người đó trông như thế nào, nhưng một cảm giác nào đó vẫn dâng lên trong lòng cậu, như thể sắp xảy ra một chuyện mà cậu không thể tưởng tượng ra được. “Đi, dẫn cậu đi gặp một người bạn.” Vừa nói, Giang Thành vừa lướt qua trước mặt Ôn 7Dục, đi tới khu vực làm việc của mình. Nghe vậy, Ôn Dục không nói gì nữa, đeo chiếc mặt nạ mình đã chuẩn bị sẵn vào. Giang Thành khô2ng hề thấy ngạc nhiên. Đây không phải lần đầu tiên anh ta dẫn Ôn Dục đi gặp đối tác làm ăn, nhưng Ôn Dục luôn yêu cầu không lộ mặt. 0
Mới đầu anh ta còn không hiểu, nhưng nhìn khuôn mặt của học sinh cấp ba ấy, anh ta mới nhớ ra cậu chưa tròn mười tám tuổi, là một thiếu niên thiên tài. Dù sao cậu cũng còn là học sinh, thiếu thời gian, kinh nghiệm và các mối quan hệ để làm những chuyện khác. Giang Thành ngồi trên ghế của mình, kẹp xì gà vào ngón tay, châm lửa nhét vào miệng rồi mới nói: “Biết cái trò này của cậu đốt tiền, người bình thường không làm nổi. Cô ấy đầu tư con số này.” Anh ta giơ tay lên, làm động tác ám chỉ “tám”.
Tám mươi triệu. Ôn Dục rất cao, nếu chỉ nhìn dáng người thôi thì sẽ không thể đoán được rằng cậu còn nhỏ tuổi như thế.
Có lẽ lớn hơn thì sẽ có sức thuyết phục với người khác hơn, Giang Thành cũng đồng ý. Sau khi vào trong phòng làm việc, anh ta cầm điều khiển lên nhấn một cái. Khu vực phía trước phòng làm việc lóe sáng, màu sắc của bức tường biến mất, biến thành một tấm kính trong suốt, có thể nhìn thấy phong cảnh xung quanh tòa cao ốc hơn sáu mươi tầng này.
Đô thị phồn hoa, guồng xe như nước, đèn đuốc sáng trưng, những tòa cao ốc xếp sát nhau, chói mắt và say lòng người. “Ôn Dục, người tới đây hôm nay là một người bạn đầu tư. Cô ấy cảm thấy hứng thú về trí tuệ nhân tạo mà cậu nghiên cứu. Phải thuyết phục được cô ấy đấy.” Giang Thành đút hai tay vào túi quần u, đứng trước cửa sổ thủy tinh, quan sát mọi thứ bên dưới, miệng thì từ tốn nói. Ôn Dục im lặng giây lát: “Đầu tư bao nhiêu?” Đối với một học sinh, đó không phải một con số nhỏ.
Nhưng đối với người muốn làm những chuyện khác như cậu thì còn thiếu rất nhiều. Đôi mắt của Ôn Dục trở nên sâu hơn.
Thiết kế sản phẩm tốn rất nhiều tiền, lại còn chia hoa hồng nữa, khoản tiền cuối cùng rơi vào tay cậu... Thang máy chạy lên trên, cuối cùng dừng lại ở tầng có phòng làm việc.
Tiếng giày cao gót vang lên từ hành lang, to rõ và có quy luật.