Trên vai cô khoác chiếc áo vest2, tay xách túi Hermes da cá sấu, mỗi hành động đều mang theo sự cao quý bẩm sinh. Đúng là cao quý thật. Có người sinh r7a đã tốt số như thế, từ nhỏ ăn sung mặc sướng, không phải làm lụng gì, được nuông chiều như một cô công chúa.
Còn có ng7ười thì lại sinh ra trong một góc khuất âm u, vất vả mưu sinh, cảm thấy mình hèn mọn như một hạt bụi khi đứng trước cô công chú2a ấy. Mặc dù cậu không thiếu khách hàng, nhưng tám mươi triệu lần này là do cô chi trả.
“Ha, chẳng mấy khi được gặp khách quý. Mời cô Nguyễn qua đây ngồi.” Giang Thành giơ tay ra mời.
Từ lúc vào đây, Nguyễn Nhất Nhất đã nhìn thấy người ngồi trên xô pha, dù sao chiếc mặt nạ hình quỷ ấy vẫn khiến cô vô thức chú ý tới. Và cũng có người không cam lòng sống một cuộc sống tầm thường, muốn lội nước đi lên, có dã tâm mãnh liệt với tiền0 tài, quyền lợi, thậm chí là phụ nữ. Ôn Dục nhìn chăm chú vào người vừa xuất hiện.
Thực sự rất quen thuộc, anh vừa gặp cô ở quán karaoke, Đúng thế, cô gái ấy chính là Nguyễn Nhất Nhất. Chẳng qua, Ôn Dục không thể ngờ được điều đó. Cậu không ngờ là cô lại xuất hiện ở đây, xuất hiện trước mặt cậu theo cái cách này, càng không ngờ là cô lại để mắt tới những nghiên cứu của cậu về mặt trí tuệ nhân tạo, muốn đầu tư cho cậu. Cô thảnh thơi bàn luận về chuyện đời tư của Giang Thành. Giây phút ấy, Ôn Dục nhìn thấy Giang Thành híp mắt lại, trông rất nguy hiểm.
Giang Thành im lặng giây lát rồi mới lên tiếng: “Em trai cô ở trong tù vẫn khỏe chứ? Không biết cơm trong đó có ngon không, bằng này tuổi rồi mà tôi còn chưa nếm thử đầu.” Người này không lộ mặt được à?
Thao tác gì thế này? Nói xong, anh ta định gọi tên Ôn Dục, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị ngắt lời. “Chào cô Nguyễn, tôi là người nghiên cứu kỹ thuật. Cảm ơn vì đã đầu tư, tên tôi là Jack”
Cậu kiếm bừa một cái tên, hoàn toàn không liên quan gì tới cái tên Ôn Dục.