Khi nói xong câu ấy, Nguyễn Nhất Nhất bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát, như thể có một ánh mắt sắc bén đang 1dõi theo mình.
Sau khi tắt điện thoại, cô dừng bước lại, quay người lại nhìn. Nguyễn Nhất Nhất mỉm cười, dịu dàng lịch sự “Anh Jack, anh đi luôn à? Anh định đi đâu?”
Ôn Dục lớn nhanh, bây giờ đã cao lắm rồi. Sau khi vào thang máy, cậu còn cao hơn Nguyễn Nhất Nhất một cái đầu.
Cậu nắm hờ tay, đặt lên môi ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: “Hôm nay tôi mới từ nơi khác tới, phải tìm một chỗ nghỉ ngơi.” Lúc cô quay lại thì một người cũ2ng lập tức quay đi. Cô chỉ thấy Jack đeo mặt nạ nói chuyện với Giang Thành. Không biết bọn họ nói gì với nhau, Giang Thành gật7 đầu, sau đó hình như Jack cũng định rời khỏi đây.
Nguyễn Nhất Nhất nhìn cảnh ấy, cứ cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng lạ7i không nói ra được.
Vừa rồi có người nhìn cô à? Chẳng mấy chốc thang máy đã chạy xuống tầng dưới cùng. Lúc bọn họ ra ngoài, Nguyễn Nhất Nhất nghe thấy người đằng sau hỏi: “Cô Nguyễn, lát nữa cô định đi đâu?”
Nghe thì có vẻ như câu nói ấy rất tùy ý, không có ý gì khác.
Nguyễn Nhất Nhất dịu dàng nói: “Tôi đi tìm bạn trai tôi. Anh ấy đang chờ tôi trong khách sạn Hoàng Đình ở trung tâm thành phố.” “Ô, ra là thế. Nhưng mà anh ở đâu? Có cần tôi đưa anh đi không?”
Nguyễn Nhất Nhất khách sáo nói.
Ngờ đầu khi cô dứt lời, “Jack” lại nói một câu: “Cô Nguyễn rảnh thì vậy cũng được.” Cô khẽ lắc đầu, cuối cùng vẫn rời đi. Nhưng lúc cô vào thang 2máy và chuẩn bị xuống dưới, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân. Một cái tay chặn cửa thang máy đang khép lại. Bàn tay ấy 0trắng muốt thon dài, cực kỳ đẹp đẽ. Bên dưới móng tay trên ngón trỏ có một nốt ruồi đen rất nhỏ.
Nguyễn Nhất Nhất thản nhiên liếc qua.
Lúc này, người bên ngoài thang máy cũng bước vào, chính là “anh Jack đeo mặt nạ. Vậy nên cái gọi là “vị hôn phu” đó cũng là tấm bia đỡ đạn của cô.
Nhưng khi cô vừa dứt lời, đôi mắt của ai kia lại híp lại lần nữa, trong mắt lóe lên sự nguy hiểm.
Khách sạn?
Bạn trai? Không biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt của Ôn Dục ở sau tấm mặt nạ hơi vi diệu.