Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 839: Đảm bảo sự an toàn cho mẹ



Đằng trước có tai nạn xe cộ, mấy chiếc xe đâm nhau liên hoàn. Cảnh sát giao thông đang giải quyết sự cố.

Đoạn đườngk đằng trước tắc nghẽn, rất khó đi qua, nhưng nếu giờ mà chuyển hướng thì sẽ chậm trễ không ít thời gian. Trong tình huống cbất đắc dĩ ấy, Lục Kiêu trấn an Ôn Huyền rồi lập tức xuống xe, chạy về phía cảnh sát giao thông. Anh biết cô đang khó chịu thế nào chứ. Những người phụ nữ khác sinh một đứa con đã là đi vòng qua điện Diêm Vương một lượt rồi, cô lại còn sinh hai đứa.

Thấy cô đau đớn như vậy, Lục Kiêu cắn chặt hàm răng, đôi mắt đỏ ngầu.
Trong bệnh viện, các bác sĩ y tá đều đã nhận được tin, đang chờ sẵn ở cổng.

Lục Kiêu bế Ôn Huyền ra khỏi xe. Cô được đưa lên xe đẩy, đẩy tới phòng sinh.
Đi qua một loạt xae là thấy một cảnh sát giao thông đang xử lý sự cố ở đằng trước. Đúng lúc này, anh ta chỉ cảm thấy một cơn gió ập tới. Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bả vai của anh ta đã bị túm lấy. “Vợ tôi ở đằng sau, sắp sinh rồi! Lập tức dẹp đường ngay!” Lục Kiêu thở hổn hển, sốt sắng nói. Nghe vậy, cảnh sát giao thông không nói hai lời, tạm dừng công việc của mình, lên xe máy đi mở đường.

Ba phút sau, kèm theo những tiếng còi dẹp đường của cảnh sát giao thông, những chiếc xe đang mắc kẹt đều cố gắng nhường đường, để chiếc xe con màu đen đằng sau xe cảnh sát đi qua.
Từ trên không trung nhìn xuống, những đốm sáng đang tụ lại trên một tuyến đường, sau đó tách ra thành hai vệt sáng rõ ràng.

Dưới sự hộ tống của cảnh sát và hành động nhường đường của những chiếc xe xung quanh, một chiếc xe con màu đen đi qua, nhanh chóng lái tới bệnh viện.
Trong lúc bị đẩy tới phòng sinh, Ôn Huyền cầm chặt tay anh.

Lục Kiêu cũng cầm chặt tay cô, lau mồ hôi trên trán cô, an ủi: “Đừng sợ, anh ở đây.”
Nhưng anh vừa dứt lời thì bọn họ cũng tới phòng sinh. Y tá ngăn anh ở bên ngoài: “Anh à, anh cứ để chúng tôi lo cho VỢ anh. Anh chờ ở bên ngoài đi.” Vào phòng sinh thì phải mặc quần áo phòng hộ sạch sẽ, hơn nữa bây giờ vẫn chưa xác định được tình trạng của sản phụ thể nào, anh không nên vào. Cửa phòng sinh đóng lại, Lục Kiêu đứng bên ngoài. Anh chỉ nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Ôn Huyền, trái tim đau như dao cắt.

Con người luôn lạnh lùng vô tình như anh cũng phải đó vành mắt.