Cuối cùng, cấp trên lên tiếng: “Một tiếng sau, máy bay trực thăng sẽ chờ cậu ở chỗ cũ. Cậu ktự sắp xếp thời gian đi, đừng tới muộn.” Người ở đầu bênc kia lại nói thêm một câu: “Đội trưởng Lục, chúc mừng anh.”
Bờ môi Lục Kiêu mấp máy: “Cảm ơn.” Mặc dù có một số chuyện anh không muốn gặap phải lúc này, nhưng đã gặp rồi thì cũng chẳng còn cách nào khác. Anh, không thể không đi. Đến khi lại nhìn về phía hành lang, ánh mắt của Lục Kiêu vô cùng tối tăm. Lúc anh quay về, nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của anh, ông Lục không khỏi lên tiếng hỏi. Lục Kiêu bình tĩnh nói rằng mình có nhiệm vụ, ông Lục nhíu mày lại, sắc mặt hơi phức tạp. Ông không biết nói gì, chỉ có thể giơ tay lên vỗ vai con trai mình. ít nhiều gì mỗi một quân nhân đều gặp phải những tình huống như thế này, nhưng nếu để lỡ dở chuyện lớn thì sẽ gây ra hiệu ứng hồ điệp, tạo ra những biến cố lớn hơn.
Có quốc gia, mới có những mái nhà nhỏ của biết bao người dân bình thường. Lục Kiêu đứng ở cửa phòng sinh, cả người căng thẳng thấp thỏm. Ít nhất anh cũng phải biết cô bình an, phải nói lời tạm biệt với cô, để cô yên tâm chờ anh trở về. Thời gian trôi qua từng giây từng phút một. Không biết bao lâu sau, tiếng khóc nỉ non vọng ra từ phòng sinh.
Bà Lục đứng bật lên khỏi ghế, vội vàng đi tới cửa phòng sinh, vẻ mặt vừa mừng vừa lo. Bà lo lắng và đau lòng khi con dâu phải chịu khổ vì phải sinh hai đứa trẻ liền, nhưng cũng mừng vì cuối cùng cháu trai cháu gái của bà cũng chào đời rồi.
Sau tiếng khóc nỉ non ấy, cửa phòng sinh mở ra. Lục Kiêu đang chờ ngay trước cửa, y tá mở cửa ra và nói luôn với anh: “Chúc mừng anh, mẹ tròn con vuông. Bây giờ anh có thể mặc quần áo phòng hộ để vào trong được rồi.” Lục Kiêu không chú ý được nhiều, anh chạy thẳng tới bên cạnh Ôn Huyền, cầm tay cô thật chặt.
Ôn Huyền đã tiêm thuốc tê nên không thấy đau, chỉ có điều sắc mặt cô tái nhợt, mồ hôi làm ướt lọn tóc trên thái dương. Thấy cô như vậy, đôi mắt Lục Kiêu không khỏi nhòe đi. Mọi lời an ủi đều ẩn chứa trong động tác của ông.
Đôi khi con người ta sẽ gặp phải những lựa chọn khó khăn, nhưng đã tuyên thệ với đất nước, vậy thì phải thực hiện lời hứa ấy. Anh cầm tay cô áp lên mặt mình, khàn giọng lẩm bẩm đầy đau đớn: “Anh xin lỗi, anh xin lỗi...”