Nghe vậy, đôi mắt của Lục Kiêu càng đỏ hơn, nước mắt nóng hổi tuôn ra. Anh cầm c2hặt tay cô, áp lên gò má, lên môi mình. Nghe vậy, trên môi Ôn Huyền hiện lên nụ cười yếu ớt. Cô dịu dàng nói: “Đội trưởng Lục, anh đi mau...”
Lục Kiêu đứng lên đi tới. Con trai anh đã được y tá lau sạch người rồi, còn con gái thì đang được bác sĩ nâng bằng hai tay. Hai nhóc này nhỏ xíu, đến mức một tay anh hoàn toàn có thể nâng được một đứa. Anh cầm kéo, nhìn cô con gái nhỏ bé đỏ hỏn đang nhắm chặt đôi mắt, cảm xúc nào đó trong lòng như trào lên và tuôn ra khỏi lồng ngực
Anh cắt cuống rốn cho cô bé. Bác sĩ lau sạch người cô bé rồi bọc khăn vào, đưa cô bé cho Lục Kiêu. Đến tận khi giọng nói của bác sĩ vang lên, anh mới chợt nhớ ra rằng ha0i đứa nhóc kia đã ra đời rồi.
“Chúc mừng anh, là một bé trai và một bé gái, Bé trai là anh, bé gái là em, con gái anh vẫn chưa cắt cuống rốn, anh có muốn tự tay cắt không?” Đó là con của bọn họ, là kết tinh tình yêu của bọn họ.
“Nhỏ quá... Còn đáng yêu nữa...” “Anh Lục, anh nhìn bé thêm vài lần đi, lát nữa chúng tôi sẽ đưa bé vào lồng kính.”
Bình thường trẻ con sinh ra thì sẽ được bể đi ngay, nhưng vừa rồi ông ấy đã biết chuyện của anh đây rồi. Bởi vì một vài nhiệm vụ quan trọng nên anh sắp phải đi, không biết lúc nào mới được về. Dù sao lúc này cũng là thời khắc đặc biệt, nên cho bọn họ thêm chút cơ hội.
Hai đứa nhóc đều được bế tới, đặt trên giường Ôn Huyền. Lục Kiêu ở bên cạnh với bọn họ, cùng cô ngắm nhìn hai đứa nhóc vừa chào đời. Ôn Huyền nhìn hai đứa nhóc mà cô sinh ra sau mười tháng mang thai, trái tim như muốn tan chảy, không thể dời mắt khỏi người chúng.
Nhưng lúc này, cô vẫn chưa biết là Lục Kiêu sắp phải đi.
Cô nhìn hai đứa nhóc, đôi mắt đỏ lên, nhưng vẻ mặt lại mừng rỡ và chờ mong: “Chồng ơi, bao giờ hai đứa nó có thể theo chúng ta về nhà...”