Ôn Huyền dở1 khóc dở cười, nhưng lại ngập tràn hạnh phúc. Cô được đẩy vào phòng bệnh VIP, có chuyên gia chăm sóc, có người nhà và bạ2n bè làm bạn. Lục Kiêu nhìn cô, lặng lẽ đi ra ngoài.
Anh đứng lặng người một lúc ở ngoài phòng bệnh. Cuối cùng, 7thật sự không thể ở lại được nữa, anh mới quay người rời đi. Mặc dù có nhiều người ở bên cô như thế, nhưng anh vẫn không7 thể nói ra được câu ấy. Anh hy vọng cô có thể thông cảm cho việc anh đi mà không báo trước. Cô không cần tha th2ứ cho anh, đợi anh về rồi tính sổ với anh cũng được.
Đến lúc đó, anh sẽ để mặc cô đánh mắng thế nào cũng được, v0iệc duy nhất mà anh sẽ làm là ôm chặt cô vào lòng.
Lục Kiêu âm thầm rời đi. Vốn anh định chụp một bức ảnh của bọn họ, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, anh lại dần suy nghĩ ấy xuống. Trong chuyến đi lần này, bọn họ phải tránh để lộ thân phận. Nhỡ mà có cá lọt lưới nhắm tới người nhà của bọn họ rồi tới trả thù thì sẽ là một tai họa. Sau khi Lục Kiêu đi, trong phòng bệnh VIP, Ôn Huyền được y tá nhắc nhở đi ngủ.
Cô cần nghỉ ngơi cho khỏe, nhưng khi phát hiện ra thiếu một người trong đám đông, cô không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Hử? Lục Kiêu đầu? Anh ấy đi đâu rồi?”
Cô vừa hỏi xong, mọi người hơi sửng sốt. Sau đó, Lý Tại Quân phản ứng kịp, cười ha ha nói: “Anh họ à? Chắc là anh ấy đi mua đồ hoặc là có việc đột xuất gì đó rồi.” Không biết trôi qua bao lâu, cô mơ thấy Lục Kiêu.
Lục Kiêu đứng ở phía xa xa nhìn cô, nhưng không nhúc nhích gì cả. Cô chạy về phía anh, mừng rỡ gọi tên anh, nhưng anh lại chậm rãi xoay người đi.
Ôn Huyền đuổi theo thể nào cũng không đuổi kịp. Cô gọi tên anh mà anh như không nghe thấy. Cô sốt sắng gọi to một lần nữa: “Lục Kiêu!”
Ôn Huyền choàng tỉnh. Cô mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà trắng toát của bệnh viện.
Xung quanh không có một ai, trong phòng bệnh chỉ có một mình cô, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.
Phát hiện ra mình nằm mơ, cô mới bình tĩnh lại, điều chỉnh lại lồng ngực đang phập phồng mãnh liệt của mình.