Cái gì mà làm sao bây giờ1?
Có chuyện gì không thể nói với cô được sao? Cô trách anh, rất trách anh.
Nhưng khi cầm chiếc điện thoại trên đầu giường chuẩn bị gửi tin nhắn cho anh, ngón tay trắng nõn của cô gõ trên màn hình, sửa đi sửa lại, cuối cùng chỉ gửi đi một hàng chữ.
Bình minh thức dậy. Một chiếc máy bay chiến đấu lướt qua chân trời, chỉ thoáng chốc đã biến mất. “Haizz, nói gì cũng 7vô dụng thôi, chỉ tội cho con gái cô. Cấp trên ra lệnh, không thể không đi được.”
Những lời nói loáng thoáng vọng vào, Ôn7 Huyền nghe mà nỗi lòng dần trầm xuống, sau đó đến cả hơi thở cũng ngắt quãng. Ngón tay trắng muốt dài nhỏ của cô nắm chặt góc ch2ăn, lông mi cong dài cũng rung rung.
Cô đang dần dần tiêu hóa tin tức ấy, một tin tức mà cô rất khó đón nhận, nhưng lại b0uộc phải đón nhận. Cô thông cảm cho Lục Kiêu, nhưng vẫn đau lòng và khó chịu.
Những người phụ nữ khác sinh xong thì đều có chồng ở bên, còn anh thì lại đi bảo vệ người khác.
Cô hiểu đạo lý, nhưng vẫn không cầm được nước mắt. Thấy vậy, bà than thở một tiếng, vừa đóng cửa vừa nói với Lý Tại Quân: “Để chị dâu của cháu ngủ một lát nữa đi. Con bé vẫn chưa tỉnh lại.”
Cùng với tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, Ôn Huyền từ từ mở mắt ra. Đôi mắt cô mông lung, nước mắt trào ra khóe mi.
Cổ họng cô trượt một cái, cả khoang miệng đắng ngắt. Trên máy bay, dù là đội trưởng chỉ huy nhiệm vụ, nhưng Lục Kiêu vẫn mặc đồng phục tác chiến và trang bị đầy đủ.
Trong tay anh cầm chặt điện thoại.
Lát nữa sẽ phải nộp điện thoại, trong cửa sổ tin nhắn của anh còn có một dòng chữ chưa được gửi đi.
Không ai biết anh viết gì, cũng không ai biết vì sao anh không gửi đi.
Anh vẫn luôn cúi đầu, bất chợt, chiếc điện thoại rung lên, cả người anh cứng đờ lại.
Một tin nhắn được gửi tới, chỉ có một câu nói: [Đừng chỉ lo bảo vệ người khác, phải bảo vệ cả bản thân nữa. Mẹ con em chờ anh trở về]