Các đội viên đồng loạt nhận lệnh.
Bọn họ đeo trang bị và dù nhảy trên lưng, lần lượt nhảy xuống dưới, kkhông sợ hiểm nguy. Anh có sứ mệnh của anh, con của bọn họ sẽ cảm thấy tự hào về bố mình.
Và cô cũng thế.
*** Nhiệm vụ này không chỉ có một mình anh chỉ huy, mà còn có đội trưởng tác chiến. Một người chỉ huyc đằng trước, một người phụ trách đằng sau. Anh lo phần kết thúc, vậy nên là người nhảy dù cuối cùng. Nhìn các đội viên đã lầna lượt nhảy xuống dưới, Lục Kiêu hít sâu một hơi, cuối cùng nhảy xuống.
Gió gào thét bên tai, trong đầu anh như trống rỗng, chỉ còn tiếng gió quanh quẩn.
Trên không trung, mây trắng đang lơ lửng ở phía xa xa như hiện ra ngay trước mắt. ***
Trong phòng bệnh.
Ôn Huyền đọc tin nhắn mà anh gửi tới, đôi mắt lại ươn ướt. Nhưng lúc này lại khác với vừa nãy, trên môi cô mang theo nụ cười. Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã qua một tuần. Ôn Huyền thuận lợi xuất viện, bắt đầu cuộc sống ở cữ trong trung tâm mẹ và bé cao cấp ở Bắc Kinh, có chuyên gia chăm sóc.
Ngày nào bà Lục và Tiểu Tại Quân cũng tới đây, không chỉ để chăm sóc hai đứa trẻ, mà còn sợ cô ở đây một mình sẽ buồn chán.
Ngoại trừ bọn họ thì khoảng thời gian này Hoắc Khải cũng thường xuyên tới. Có lúc chỉ có một mình anh, có lúc thì có hai người. Người còn lại đương nhiên là Tiêu Diệc Hàng rồi.
Tiêu Diệc Hàng là cố vấn kỹ thuật mà công ty Hoắc Khải thuê với mức lương cao, hai người thường xuyên gặp nhau.
Trong mắt người ngoài, bọn họ chỉ là bạn tốt.
Chỉ có điều, Giáo sư Tiêu luôn trầm mặc ít nói, dáng vẻ lạnh nhạt.
Ôn Huyền nằm trên giường đọc kịch bản, mặc bộ quần áo ở nhà màu hồng rộng rãi. Hoắc Khải ngồi trên ghế, đang gọt táo cho cô.
Anh ấy vừa gọt, vừa trò chuyện với cô.