Bởi vì cô thấy Hoắc Khải và Giáo sư Tiêu 1thường xuyên đi chung với nhau.
Lúc cô bị tai nạn vào viện, Hoắc Khải nói là tới thăm cô, nhưng cuối cùng đến lúc cô xuất viện, anh ấy lại ở 2lại phòng bệnh với Giáo sư Tiêu. Nhà họ Hoắc có hai người con trai, mặc 0dù Hoắc Khải là con út, nhưng vẫn phải nối dõi tông đường.
Ôn Huyền hỏi thẳng thừng như thế, Hoắc Khải định nói đùa cho qua mà không được, sắc mặt anh ấy dần thay đổi, trở nên nghiêm túc hơn. Anh cầm khăn giấy lau ngón tay thon dài của mình, cụp mắt xuống rồi nói: “Mấy chuyện này thật sự không cần anh lo, người nhà đã sắp xếp cả rồi.” Nghe vậy, Ôn Huyền nhướng mày lên.
Cái gì? Đó là một người đàn ông rất cao, mặc chiếc áo khoác màu xám.
Anh ta xách một túi hoa quả nhập khẩu tới, nhìn thấy Ôn Huyền thì gật đầu, sau đó thản nhiên nói: “Vừa rồi lên đây vội quá, quên mang đồ đã mua cho cô.”
Vừa nói, người đàn ông vừa giơ tủi hoa quả trong tay lên. Anh ấy vừa dứt lời, một tiếng “bịch” nặng nề vọng vào từ cửa. Hình như có thứ gì đó rơi xuống đất.
Hoắc Khải lập tức nhìn sang. Xuyên qua khe hở của cánh cửa, anh ấy nhìn thấy một bóng người mặc áo khoác xám lóe qua.
Anh ấy giật mình, vô thức đứng lên đi ra ngoài. Ôn Huyền cũng nhíu mày lại, không biết người ở ngoài cửa là ai.
Nhưng rồi cô nhanh chóng biết đáp án.
Lúc Hoắc Khải đi ra, người bên ngoài cũng mở cửa. Lúc vào phòng, anh ta cũng nhìn thấy người định ra mở cửa.
Giây phút ánh mắt chạm vào nhau, anh ta lập tức quay đi, không có một dao động nào.