Tiêu Diệc Hàng ngồi xuống chiếc ghế xô pha bên cạnh. Vốn d1i tính cách của anh ta rất nhạt, tới đây thăm hỏi nhưng cũng không nói năng gì.
Không phải không muốn nói, mà là không bi2ết phải nói gì. Cô mau chóng liếc nhìn giáo sư, thấy vẻ mặt của anh ta không có gì thay đổi, mới cười ha ha nói: “Đúng, đúng rồi, dù sao chúng ta cũng là bạn tốt lâu năm, em đã có con rồi...” Vừa nói, cô vừa nháy mắt với Hoắc Khải, không muốn anh ấy tiếp tục đề tài này nữa. Nhưng Hoắc Khải lại nhếch môi, như thể không mấy để ý.
Có một số việc, sớm muộn gì cũng phải nói ra.
Không phải không ai chủ động nhắc tới thì vấn đề đó sẽ không tồn tại. Anh ấy đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Diệc Hàng, mỉm cười rồi chậm rãi nói với Ôn Huyền: “Thực ra em sống tốt là anh không còn tiếc nuối gì nữa rồi. Còn anh, có lẽ sau này anh sẽ không cần con cái gì hết.” Anh chỉ hỏi một câu đơn giản: “Sinh đẻ thuận lợi chứ?”
Ôn Huyền ngồi trên giường, cầm táo nhưng k7hông gặm nữa, quyển kịch bản trong tay cũng để sang một bên, cười ha ha nói: “Đúng, tất cả đều thuận lợi.”
Đùa à, nếu khô7ng thuận lợi thì cô có ngồi đây được không? Giáo sư Tiêu im lặng một lát rồi mới lên tiếng: “Vậy là tốt rồi.” Hoắc Khải vừa dứt lời, bầu không khí như ngưng đọng lại.
Không cần con cái gì hết?
Đôi mắt lạnh nhạt của người đàn ông bên cạnh Hoắc Khải xuất hiện một vòng gợn sóng. Ôn Huyền nháy mắt ra hiệu cho Hoắc Khải, muốn anh ấy khơi gợi đề tài.
Dù sao Giáo sư người ta cũng đang ngồi ở đây mà.
Hoắc Khải cười đắng chát, sau đó nói: “Có tiếp tục chủ đề ban nãy không?” Ôn Huyền chống cằm nhìn bọn họ.
Hai người họ ngồi trên xô pha, một người mặc áo khoác xám, một người mặc áo jacket màu kaki.
Giáo sư chín chắn bình tĩnh, kiệm lời ít nói, đeo cặp kính gọng vàng viền bạc.
Hoắc Khải thì để tóc hơi dài, khuôn mặt xinh đẹp sắc nét, đôi mắt đào hoa hẹp dài, vừa sáng ngời vừa đa tình. Cằm nhọn, môi hồng như hoa anh đào.